Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong sơn động lửa cháy hừng hực, tràn đầy mùi hương thức ăn. Bốn phía lặng lẽ không một tiếng động, bên ngoài ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng kêu vang, càng lộ ra bóng đêm tĩnh lặng như nước.
Sau khi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, Ôn Liễu Niên thỏa mãn nói, "Ăn ngon."
"No chưa?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên xoa bụng, "Ta đi rửa bát."
"Để ta làm cho." Triệu Việt nói, "Bên ngoài lạnh."
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ừm."
Triệu Việt bình tĩnh ra ngoài sơn động, bên tai có chút... đỏ.
Đem bát đũa rửa sạch sẽ dọn dẹp chỉnh tề, Triệu Việt ngồi ở bên đống lửa, lại bỏ thêm vào bên trong chút củi khô.
"Chúng ta khi nào thì trở về?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Tùy ngươi." Triệu Việt đáp.
"Vậy thì ngồi một lúc nữa." Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, "Trong núi có thể có dã thú hay không?"
"Có, bất quá sẽ không tới đây, địa thế rất hiểm trở, phía bên dưới cũng không có thức ăn." Triệu Việt nói, "Không cần sợ."
"Không phải ta sợ." Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."
Triệu Việt cũng không tiếp tục trả lời, rõ ràng nhát gan còn không thừa nhận... Bất quá cũng có thể nghĩ thông suốt, người đọc sách cũng là hay sĩ diện.
Đêm càng sâu thì càng lạnh, Ôn Liễu Niên nhăn mũi hắt xì.
"Lạnh?" Triệu Việt đem gậy gộc trong tay bát lộng đống lửa, "Đi thôi, mang ngươi trở về phủ nha."
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149226/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.