Thấy Thượng Vân Trạch giống như là nhận phải đả kích rất lớn, Mộc Thanh Sơn chủ động nói, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?" Dù sao cũng đã bị lừa rồi, ảo não cũng vô ích, có lẽ giải sầu có thể tốt hơn một chút. 
Thượng Vân Trạch nói, "Không bằng cùng nhau uống rượu đi?" 
"Uống rượu?" Mộc Thanh Sơn khó xử, "Nhưng ta không uống rượu được, còn rất dễ say." 
"Vậy thì nhìn ta uống." Thượng Vân Trạch thỏa hiệp một bước. 
Mộc Thanh Sơn nghĩ, thì ra người trong giang hồ là như vậy, vừa không thoải mái liền sống mơ mơ màng màng, giống y như lời tiên sinh kể chuyện ở trong trà lâu, vì thế liền gật đầu đáp ứng, "Cũng được." 
Thượng Vân Trạch tay trái cầm bình rượu, tay phải chặn ngang ôm lấy hắn, thả người đạp vài bước nhảy lên nóc nhà. 
Mộc Thanh Sơn nói, "Bảo chủ cũng nên uống ít thôi, uống nhiều không tốt cho thân thể." 
Thượng Vân Trạch rót đầy hai bát rượu, một bát trong đó chỉ rót nhợt nhạt. 
Mộc Thanh Sơn học hắn cầm lên uống một ngụm, thấy chính mình cũng có vài phần bộ dáng đại hiệp. 
Thượng Vân Trạch cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. 
Gió nhẹ hiu hiu, ánh trăng vừa phải. 
Đối diện trong phủ nha, Ôn Liễu Niên đang ở thư phòng duỗi người. 
Triệu Việt nói, "Mệt thì trở về ngủ đi." 
Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Còn sớm." 
"Nhìn chằm chằm vào bản đồ, không hẳn là có thể tìm ra được đáp án." Triệu Việt nói, "Không bằng hảo hảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149209/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.