Bên trong khe núi đen thành một mảnh, thỉnh thoảng sẽ có một trận âm phong thổi tới, xuyên qua lá cây kêu xào xạc giống như tiếng lệ quỷ khóc. Triệu Việt liếc nhìn Ôn Liễu Niên vài lần, chỉ thấy hắn vừa đi vừa nhìn chung quanh, không giống như là tới thăm dò, mà giống như là đang cùng một đám văn nhân ra ngoài du ngoạn.
“Đại nhân có lạnh hay không ?” Triệu Ngũ hỏi .
“Không tính là rất lạnh.” Ôn Liễu Niên trên người mang theo noãn ngọc, trong miệng vẫn còn đang ăn đường đậu —— Bên trong có gừng, có thể giải trừ hàn khí.
Cách đó không xa truyền tới một trận tiếng nói chuyện, Lục Truy làm thủ thế 'suỵt', mọi người trong nháy mắt giống như linh miêu ẩn vào trong bóng tối .
Ôn Liễu Niên đứng phía sau một tảng đá lớn, cảm thấy có chút kích thích —— Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đi mật thám.
Triệu Việt vươn tay, ấn đầu hắn xuống.
Ôn Liễu Niên : ……
Động tĩnh trong rừng dần dần lớn lên, không lâu sau từ trong rừng cây liền nhảy ra bảy tám tiểu lâu la, trong tay giơ lên vài con gà rừng, nhìn dáng vẻ giống như là mới săn thú từ trên núi trở về. Mọi người lặng lẽ không một tiếng động đi theo phía sau, sau khi xuyên qua một bãi đá hoang vu, quẹo cua liền thấy phía trước xuất hiện một cái trại, cắm một cây cờ đón gió phấp phới, phía trên còn có hai chữ 'Phát Tài' cực lớn.
“Nhìn trại cũng không lớn.” Ám vệ nói, “Không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149203/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.