Dãy núi Thương Mang trùng trùng điệp điệp, dân chúng chỉ biết trong núi có thổ phỉ mà không biết thổ phỉ cũng chia làm nhiều bang phái khác nhau, lại càng không biết Triệu Việt – Người làm cho bọn họ vừa nghe tên đã sợ mất mật nhưng lại cố tình chưa bao giờ xuống núi, đừng nói chi đến việc cướp đốt giết hiếp.
“Tiếp theo phải làm thế nào?” Lục Truy hỏi.
“Mặc kệ hắn .” Triệu Việt gõ gõ bàn, “Coi như hiện tại cho dù nhúng tay can thiệp, chân dung cũng đã dán đầy khắp thành Thương Mang, huống hồ ngươi và ta đều đoán không được quan phủ lần này đến tột cùng là muốn làm cái gì.” Cho nên biện pháp ổn thỏa nhất chính là yên lặng chờ ở trong núi xem động tĩnh, chỉ có những kẻ lỗ mãng vừa mới nhìn thấy liền tức giận mà lao xuống núi.
Lục Truy gật đầu, “Trong thành Thương Mang cũng có huynh đệ của chúng ta, một khi có gì bất thường thì rất nhanh liền có thể nhận được tin tức.”
“Thơm quá a.” Lúc đi ngang qua phòng bếp, Mộc Thanh Sơn dừng lại, nhịn không được thò đầu vào nhìn.
“Sư gia.” Một người ăn mặc gia đinh đang ở trong bếp nhóm lửa, nhìn thấy hắn thì vội đứng lên chào hỏi.
“Tại sao lại là ngươi, thím Vương đâu?” Biết hắn là người bên cạnh Thượng Vân Trạch, Mộc Thanh Sơn có chút nghi ngờ hỏi.
“Vương thím đi mua thêm thức ăn.” Gia đinh cười nói, ”Bảo chủ nhà ta cảm thấy thức ăn trong phủ có vẻ hơi thanh đạm, nên bảo ta làm thêm vài món.”
“Thì ra là như vậy.” Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/120496/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.