Trong một phòng khách xa hoa sang trọng của một căn biệt viện nằm bên ngoàithành phố X. Bây giờ là ban ngày ánh sáng tỏ rỏ, đã là một tháng sau cái này mà cô ra đi đó, trong phòng, ngoài Mộ Lăng ra còn có một người đànông, và một người phụ nữ. Người đàn ông ngồi vị trí chủ vị liếc nhìn côgái nhỏ bên cạnh mình, rồi lại nhìn người đàn ông đang muốn nói mà bứcbí không chịu nói kia, lạnh nhạt nói
“ Mộ Lăng, hôm nay cậu lại đến làm phiền tôi có việc gì?” Chữ “lại” được nhấn rất mạnh.
Nghe vậy anh mới ngồi ngay ngắn lại, nhấp một ngụm trà, chép miệng nói. “Hoắc Đại, anh có thể triệu người của Tề gia về sớm được không? Dạo nàybạn tốt của anh cảm thấy không ổn rồi.” Câu văn quen thuộc n lần, lầnnào đến cũng nói câu này, ài, nghe riết rồi cũng đã thuộc nằm lòng.
Hoắc Đại: “ =_=#||||“. Đừng nhìn tên đàn ông có vẻ ngoài hào hoa phong nhã,cao thủ tình trường, lạnh lùng, trầm ổn trong mắt người ngoài này mà ngộ nhận rằng tính cách thật của anh cũng như vậy. Nhấn mạnh 'tính chấtthật', nhà họ Mộ lắm cái quái bệnh, mà nặng nhất là bệnh làm phiền người khác, bệnh thứ nhì là bệnh che giấu bản thân quá giỏi. Đến mức trên đời này chỉ có một vài người biết được sự thật.
“ Mộ Thiếu gia...”Cô gái bên cạnh lên tiếng, nhưng nói nửa chừng lại sửa lại. “ Mộ Lăng,thiếu... à A Mạnh đang mất kiên nhẫn, anh nói luôn đi.” Nếu không lạimất đến nửa ngày mới đi hết đầu đuôi câu chuyện. Cô gái vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-ngoc-diu-dang-cua-sac-lang/1533462/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.