Tuy rằng thời gian học quân sự rất gấp rút nhưng Dung Khê vẫn tranh thủ thời gian đi mượn toàn bộ những sách mà Văn Hành yêu cầu, chỉ cần có thời gian cậu đều lấy ra đọc một chút. Miễn là việc có thể có chút liên quan đến Văn Hành, Dung Khê đều hy vọng mình làm được, dường như thế này sẽ có thể đến gần hắn thêm chút nữa.
Mặc dù tư tưởng này rất ấu trĩ nhưng Dung Khê vẫn không tự chủ được mà cứ làm như thế. Vì chỉ có làm vậy thì cuộc sống cậu mới có mục tiêu. Từ trước đến nay đều là Văn Hành giúp Dung Khê xác định phương hướng. Mà hiện tại, ngọn hải đăng kia đã cách cậu gần hơn một chút, Dung Khê sao có thể không nỗ lực đây?
Ngay lúc Dung Khê vừa đọc "Logic Học" vừa nhớ đến nam thần, bỗng nhiên Wechat nhận được một tin nhắn. Dung Khê tưởng rằng số công cộng gửi linh tinh thôi nên cậu không chú ý đến nữa, trước mắt cứ đọc xong sách rồi nói tiếp. Dù sao thì sách do nam thần giới thiệu quan trọng hơn nhiều so với mấy thông tin nhảm nhí kia.
Đợi đến khi Dung Khê nhìn đến điện thoại lần nữa, cả người cậu sắp khuỵu xuống rồi!!!
Đây đây đây... đâu phải tin nhắn linh tinh gì chứ. Mấy hôm trước cậu đã thêm Wechat của Văn Hành rồi, nhưng mấy ngày này vẫn luôn huấn luyện quân sự nên cũng không có thời gian tìm Văn Hành nói chuyện phiếm. Với lại cậu cũng không có việc gì cả, nếu cứ thế này mà tìm người ta nói chuyện thì Dung Khê cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-muon-an-co-gan-hang/1035295/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.