Chương trước
Chương sau
Tôi lại từ từ di chuyển trở lại, tôi ngồi đối diện anh, bắt đầu đàm luận thỏa thuận. 
Chi tiết nhỏ nói xong, Tô Chiêm mở miệng trước: “35%, không thể nhiều hơn” 
Tôi cũng hút một ngụm khí lạnh, ông chủ kêu tôi đoạt 45% trở lên, anh một hơi liền buộc thấp như vậy. 
Tôi nói: “Chia đôi, không phải vậy công ty chúng tôi sẽ tìm những công ty khác” 
“Chia đôi?” Em đang ở đây chọc cười tôi sao? Công ty của các em mới khởi sắc, không chắc ngày mai lại đóng cửa rồi. Còn nữa, hiện nay trong nước, các em có thể tìm tới công ty nào so với tập đoàn Tô thị có điều kiện tốt hơn mà lại đồng ý hợp tác với công ty các em chứ? 
“Anh đừng khinh người quá đáng!” Tôi nói. 
Anh cười: “Tiểu Kiền, tại chức đánh trận nhiều năm như vậy, không ngờ em còn có thể ăn nói ngây thơ như vậy? Anh nể tình chúng ta quen biết mới cho 35%” 
Trong lúc tôi gọi điện thoại xin chỉ thị của ông chủ, nói tình huống cụ thể, không nghĩ tới ông chủ đối với 35% cũng vô cùng thoả mãn. 
“Tiểu Kiền, cậu quá tuyệt vời, lúc trước tôi gọi tổng giám đi, đối phương cũng không muốn cùng chúng ta đàm luận. Nhanh, đem hợp đồng ký đi, 35% cũng được, cùng những công ty khác hợp tác 50% cũng chưa chắc bằng hợp tác cùng công ty họ 35% đó, chờ hợp đồng ký xong, cuối tháng tôi sẽ thưởng cho cậu” 
“Cảm ơn ông chủ, đây là việc tôi phải làm” 
Cúp điện thoại, Tô Chiêm chậm rãi đi tới trước mặt của tôi: “Tôi giúp em có được tiền thưởng, em có phải là nên có biểu hiện gì đó chứ” 
“Tôi…” Tay anh thuận theo cổ tôi, chậm rãi tiến vào trong y phục. Lại chậm rãi đi xuống, lúc ngón tay khô khốc luồn vào quấy phá vết thương tôi không có chuẩn bị tâm lý, đau đến “Hưm” một tiếng. 
Anh cúi đầu chậm rãi tới gần tôi, trong mắt biểu hiện nhu hòa hơn rất nhiều: “Đau cũng không nói sao? Tôi thực sự cho rằng em đã triệt để trở thành tâm địa sắt đá rồi chứ” 
Hiếm thấy, lần này, anh lại buông tha cho tôi. 
Vào lúc này cũng đến lúc tan việc, tôi không có trở về công ty mà trực tiếp về nhà. 
Trần Hân ở nhà tôi, tôi vừa vào cửa, nàng liền vội vã chạy tới, lo lắng nói: “Anh vẫn tốt chứ? Dạ dày còn đau không?” 
“Uống thuốc, tốt hơn nhiều rồi” 
Đi tới phòng khách, mẹ của tôi ngữ trọng tâm trường nói: “Tối hôm qua Trần Hân gọi điện thoại cho con, vào lúc ấy con ngủ đến mức ngay cả mẹ con tên họ là gì đều không biết? Được bằng hữu của con tiếp nhận, cũng hên là nam nhân, nếu như nữ nhân, con xem mẹ đánh chết con” Tôi ngẩn người, không trách tối hôm qua tôi không về, hôm nay cũng không thấy điện thoại từ nhà gọi đến, hóa ra là Tô Chiêm giúp tôi giải quyết rồi. 
“Tối hôm qua con ở nhờ trong nhà người khác hả? Mẹ nói con lớn rồi còn đi làm phiền người khác, ngày hôm qua lúc Tiểu Hân rời đi con cũng nên đi cùng nó. Cái gì cùng bằng hữu uống rượu vui vẻ, muốn vui vẻ cũng không thể không quản thân thể của mình a. Cũng hên người bạn này của con có lòng tốt, không phải vậy con say ngất ngây trong đó, căn bản không ai quản con!” 
Mẹ của tôi mắng tôi một trận, Trần Hân ở bên khuyên lơn: “Bá mẫu, quên đi, Tiểu Kiền cũng không phải cố ý” 
Khuyên nửa ngày, mẹ của tôi rốt cục cũng bớt giận, nói rằng: “Tiểu Hân đợi con một ngày, đợi lát nữa cùng nó đi ra ngoài dạo phố, xem phim đi” 
“Ân” 
Ăn cơm tối xong, tôi lái xe chở Trần Hân đến cửa hàng, cùng nàng đi dạo một chút, mua mấy bộ quần áo, sau đó xem một bộ phim. Mười giờ, tôi đưa Trần Hân về nhà, lúc lái xe về nhà mình, tiếng chuông đặc biệt kia lại vang lên. 
“Bây giờ đến số 27 biệt thự Thiên Cảnh” Lại là mệnh lệnh không chút tình cảm. 
Tôi nói: “Tô Chiêm, bây giờ là buổi tối, tôi phải về nhà” 
“Tôi nói rồi, mặc kệ lúc nào, tôi kêu em tới, em nhất định phải tới” 
Ngữ khí của anh lạnh lùng: “Tôi cho em 20 phút, chưa thấy người, bức ảnh sẽ lập tức được lan truyền trên internet” 
Tôi nắm chặc vô lăng, tôi muốn mắng to: “Anh đê tiện, anh vô liêm sỉ, anh nham hiểm tiểu nhân làm chuyện mờ ám, có bản lĩnh quang minh chính đại đến làm trận quyết đấu!” 
Nhưng cuối cùng tôi cái gì cũng không làm được, sau mười tám phút, tôi chạy tới số 27 biệt thự Thiên Cảnh 
Quản gia mở cửa cho tôi, khẩu khí rất ôn hòa: “Vân tiên sinh sao? Tô tiên sinh chờ ngài ở lầu hai” 
“Được rồi, cám ơn” 
Trên ghế salông lầu hai, anh đúng là chờ tôi, anh tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm, nhàn nhã ngồi trên salông, nhìn thấy tôi, lạnh lùng ra lệnh. 
“Cởi. Toàn bộ” 
Không phải là làm sao? Tôi cười tự giễu, cởi từng mảnh y phục của mình. Anh đem tôi ép trên ghế salông, thoáng cái đã xuyên qua “cúc” của tôi, tôi không lên tiếng, cắn chặt môi. 
Anh một bên di chuyển, một bên ở bên tai tôi nói lời ân ái: “Đã có bạn gái lại cùng người khác vụng trộm, cảm giác rất kích thích chứ?” 
Tôi biết, anh muốn làm tôi cảm thấy nhục nhã, khiến tôi lúng túng, tôi nhắm mắt lại không trả lời 
“Không trách không muốn gặp tôi đến như thế, cũng khó trách, có một bạn gái tướng mạo đẹp như hoa như thế, người khác đều là mây trôi thôi” 
Tôi đột nhiên mở mắt ra, nhìn anh chăm chú, mở miệng cảnh cáo: “Anh muốn làm cái gì? Tôi cho anh biết, nếu như anh dám làm gì với nàng, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh!” 
Khóe môi của anh vung lên, nhưng đáy mắt như kết thành băng: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy em khẩn trương như vậy vì một người đó…” Tôi bắt đầu giãy dụa, anh đè thân thể của tôi lại: “Không nên kích động, em ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi sẽ không làm gì nàng” 
Lúc trước tôi không cao hứng, anh dùng kem dỗ tôi, nói tôi như một trẻ con, một cây kem là đã dỗ được rồi. Đối với chuyện đó tôi rất bất mãn, rất ghét bị người khác nói giống như trẻ con, sau đó tôi cùng anh đánh nhau, trong phòng gối bay loạn, khắp nơi bừa bộn, đánh xong, chúng tôi lại cùng nhau yên lặng mà dọn dẹp căn phòng, tuy rằng tôi không thích dọn dẹp nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, thật không có cái gì so sánh được với khoảng thời gian kia. 
Tôi nghĩ, nếu như anh chỉ muốn tôi trả nợ, như vậy tôi trả sạch 4 triệu năm đó mẹ anh đưa cho tôi, anh sẽ không đối xử với tôi như vậy nữa, tôi có thể an toàn mà sống cuộc sống của mình, từ đây không hề dính dáng gì đến anh. 
Lần sau gặp mặt, tôi đem 4 triệu tới, đưa đến trước mặt anh. 
“Chìa khóa cùng giấy tờ chuyển nhượng căn nhà trọ tám năm trước trả lại cho anh, đây là 4 triệu lúc trước tôi lấy của mẹ anh, cũng trả lại cho anh. Từ giờ trở đi, hai người chúng ta thanh toán xong rồi” Tôi tự mình nói đến vô cùng tự nhiên. 
“Thanh toán xong?” Anh tinh tế thưởng thức hai chữ này, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em cho rằng em nợ tôi chỉ là tiền sao? Em cho rằng hiện tại đem 4 triệu trả lại cho tôi là có thể xong hết mọi chuyện sao? Tiền có thể trả hết, mạng của mẹ tôi, ban đầu gia đình tôi viên mãn, hiện tại tan nát không thể tả, những thứ này em muốn trả cho tôi như thế nào?” 
Máu toàn thân đều nguội lại, tôi há miệng, một câu nói cũng không nói được. 
Anh chậm rãi đến gần, nắm cằm của tôi, đáy mắt đè nén sự thù hận nồng đậm, nhưng ngữ khí nhẹ như mây gió. 
“Tám năm qua, tôi ngày đêm bị cừu hận dằn vặt, nhắm mắt lại, trước mắt chính là thi thể huyết nhục mơ hồ của mẹ tôi, còn em, lại có thể yên tâm thoải mái sống cuộc sống của mình, tính chuyện yêu đương!” 
“Tiểu Kiền, em biết tôi rất hận em không? Tôi hận không thể tự tay giết chết em!” 
“Nhưng coi như em chết đi, cũng không bù đắp được thống khổ suốt tám năm qua của tôi” 
Tôi nhắm mắt lại, anh bỗng nhiên hôn tới. Tôi chết cũng ngậm miệng lại, không cho đầu lưỡi của anh tiến vào. 
Anh thoáng rời đi một chút, ra lệnh: “Mở miệng ra. Đây là em nợ tôi, em tốt nhất là nên ngoan ngoãn phối hợp” 
Nghĩ đến những bức hình kia, nghĩ đến sự an toàn của Trần Hân. Tôi thả lỏng, như con rối tùy anh thao túng. 
Hơi mở ra, đầu lưỡi của anh liền mò vào, trong khoang miệng của tôi tùy ý làm bậy. 
Anh hôn đủ rồi, hài lòng lau môi. Sau đó không kêu tôi cởi quần áo, mà tự mình làm, tôi cũng tê dại rồi. Không có hứng thứ fk cùng anh, anh cũng không tiếp tục ôn nhu, mỗi lần đều đem tôi hành hạ đến chết đi sống lại. 
Tôi hỏi anh: “Anh muốn tôi bao nhiêu lần nữa? Anh khi nào mới bằng lòng buông tha cho tôi?” 
“Đến khi tôi hài lòng mới thôi” Anh ngậm lấy môi của tôi nói. 
Anh nói vô cùng hàm súc, phạm nhân trong ngục giam còn biết kỳ hạn tù, anh hẹp hòi như vậy, thời hạn cụ thể cũng không chịu cho tôi 
Chúng tôi hiện tại tính là gì? 
Chuyện tình một đêm? Công cụ phát tiết? Được rồi, nói dễ nghe một chút, tính là bạn tình đi 
Ha ha, bạn tình, từ thật đúng để hình dung. Chúng tôi một chủ nợ, một con nợ, theo như nhu cầu mỗi bên, không cần tiếp tục trả giá cho tình cảm. 
Trong mấy tháng sau đó, chúng tôi vẫn duy trì quan hệ như vậy, chúng tôi còn làm những chuyện như nhiều hơn nhiều năm trước, ôm ấp, hôn môi, lên giường… 
Giữa chúng tôi thật giống như không có gì thay đổi, chỉ ngoại trừ yêu. 
Có lúc tôi bị anh hành hạ đến khí lực phản kháng cũng không có, như là người chết thẳng tắp nằm ở dưới thân của anh, nhưng anh không làm, nằm chết dí bên cạnh tôi, đưa tay đem tôi ôm vào lòng. 
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt. So với lúc trước anh còn chói mắt hơn, giờ khắc này ở bên cạnh tôi, anh ôm tôi, tôi nằm trong ngực của anh, cảm giác vô cùng không chân thực. 
Tôi dịch về phía bên cạnh một chút, anh ôm tôi càng chặt tôi vào l*ng ngực của mình, tôi cho là anh tỉnh rồi, không dám di chuyển. 
Qua rất lâu, cẩn thận từng li từng tí một quay đầu lại, phát hiện anh còn đang ngủ, chỉ là động tác theo bản năng. 
Tô Chiêm, tại sao anh đều là khiến em hiểu lầm? Không phải trả nợ sao? Không phải quan hệ bạn tình sao? 
Tại sao anh đều là khiến em hiểu lầm, khiến em cho rằng anh còn đang có ý với em. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.