Chương trước
Chương sau
Nghe hắn nhắc đến thân thể của mình, trên mặt Nhan Thứ lập tức hiện ra một tia lúng túng: “Cái này… cái này không nói được a, bản tôn (nguyên hình) của ta rất khó xem… ta không thể nói cho ngươi biết được……”
“Không nói cũng được thôi, vậy ta coi ngươi như gian tế mà bắt giam vậy.” Tu Trạch cất giọng lạnh lùng, kỳ thật trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy tò mò, Nhan Thứ càng không chịu nói ra thì hắn lại càng muốn biết.
“Ui, chúng ta là bằng hữu a, ngươi sao lại có thể không màng đến tình nghĩa như vậy chứ!.”
Nhan Thứ thẹn quá thành giận, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tu Trạch, khổ nỗi đôi mắt xinh đẹp kia trừng lên nhìn như thế nào cũng chẳng ra bộ dáng lúc đang giận dữ, ngược lại hệt như là đang nũng nịu bày tỏ sự ủy khuất, làm cho biểu tình vốn không nghiêm túc của Tu Trạch càng tăng thêm mấy phần.
“Vì an nguy của Ma giới, ta không cho phép bất cứ ai có thể tự tiện lẻn vào, ngươi nếu không nói rõ lý do mà ngươi đến Ma giới, ta sẽ coi như gian tế mà xử tử ngươi.” Tu Trạch hừ lạnh một tiếng: “Mà cái ngươi đã nói kia cũng là do ngươi tự quyết định, ta không có thói quen cùng bọn yêu quái hạ đẳng huynh huynh đệ đệ kết thân nha.”
“Cái gì, ngươi dám xem thường ta?” Nhan Thứ tức giận đến cơ hồ phát điên: “Thu Nhan Thứ ta nói sao cũng là một tuyệt thế mỹ nam tử, bao nhiêu người muốn cùng ta kết giao cùng chưa được vinh hạnh đó, ngươi ngươi ngươi… ngươi tên thị vệ thối tha này, tên ma quỷ đáng ghét, cư nhiên dám xem thường ta, ta nhất định bảo Ma quân trừng trị ngươi thật nặng!”
Tu Trạch nheo mắt: “Nói như thế có nghĩa là ngươi quen biết với Ma quân?”
Không quen! bất quá ta rất nhanh sẽ quen biết hắn.” Nhan Thứ ưỡn ngực: “Mục đích ta tới Ma giới lần này chính là vì hắn,  chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ, nhất định ….”
“Nhiệm vụ gì?” Tu Trạch bắt lấy trọng điểm: “Không phải là ngươi đang định tới ám sát hắn chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Nhan Thứ trừng mắt: “Ta đã sớm nói với ngươi ta là yêu tinh, mà từ yêu tinh muốn tu luyện thành tiên đều phải trải qua thiên kiếp, sư phụ ta nói thiên kiếp của ta đã sắp đến rồi, cho nên người bảo ta đến Ma giới tích thêm công đức để hóa giải thiên kiếp a.”
“Nhưng Ma quân cùng thiên kiếp của ngươi có quan hệ gì?”
“Bởi vì Ma quân của các ngươi chính là một tên bạo quân!” Nhan Thứ ban cho hắn một thứ ánh mắt ý bảo <ngươi thực ngốc!> mà hùng hồn lý giải: “Sư phụ cho rằng chỉ cần có thể hóa giải được sự tàn bạo của Ma quân thì có thể tích đủ công đức, nói không chừng còn có thể chống đỡ thiên kiếp đang cận kề, miễn cho hồn phi phách tán – không thể siêu sinh.”
“Ngươi nghe ai nói Ma quân Tu Trạch là một tên bạo quân?” Tu Trạch kiềm giọng cố nén  tức giận, vốn nghĩ hắn vì cân bằng trong tam giới mà ra sức ngăn cản con dân Ma giới trời sinh tính tình không được thiện lương chui vào tam giới tác loạn, bất quá là thủ đoạn hơi ác, hình phạt hơi nặng, những người này chẳng những không cảm kích hắn mà còn xem hắn như bạo quân, thật sự là làm cho hắn không thể không nổi nóng!
“Sư phụ ta nói như thế đương nhiên là không có gì phải bàn cãi.” Nhan Thứ vẻ mặt hết sức tự tin cho rằng mình đúng làm cho Tu Trạch tức đến độ muốn ngay lập tức bóp chết hai thầy trò bọn họ ra!
“Có thể ngươi căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới?”
Tuy rằng Nhan Thứ là yêu, nhưng Tu Trạch cũng không hề kỳ thị, thiên địa vạn vật đều có quy luật sinh tồn tất yếu, thân là vua của Ma giới ngược lại so với thiên, nhân hai giới kia càng hiểu được chân lý trong sinh mệnh, nhân tuy rằng là vạn vật chi linh, cũng là cảnh giới cao nhất của vạn vật. Nhưng theo quan niệm ở Ma giới, nhân loại chỉ có thể tính là một giống loài thấp kém, thậm chí ngay cả yêu tinh cũng không thể so sánh.
“Đương nhiên là có nghĩ tới, hơn nữa nói không chừng nguy cơ thất bại còn cực kỳ lớn đó nha.” Nhan Thứ tỏ thái độ “chả có việc gì phải bận tâm” mà nói tiếp: “Bất quá, có đôi khi ngẫm lại, cho dù thành tiên hay thành ma thì cũng có gì vui thú đâu? nhân loại bởi vì nhân sinh ngắn ngủi, ngược lại có ý chí sinh tồn, gắng sức theo đuổi, ngược lại những kẻ như chúng ta tuy có tuổi thọ vô hạn nhưng lại tìm không thấy mục tiêu sinh tồn, trường sinh bất lão nói tóm lại cũng không hẳn là một chuyện tốt, dù sao bây giờ còn chưa gặp  Ma quân, ta cũng không cần phải đi lo lắng đến chuyện của hắn, huống chi ta căn bản không biết mình phải bắt đầu từ đâu!!”
Tu Trạch yên lặng.
Thực sự mà nói cho dù chính mình có tâm giúp hắn, cũng vô pháp biết làm thế nào mới xem như giúp hắn tích được công đức, bản thân mình ngoại trừ hơi lãnh khốc nghiêm túc một chút thì căn bản chưa tới mức gọi là tàn bạo, vậy làm thế nào để hóa giải đây? Nói đi cũng phải nói lại, hắn đường đường là Ma giới chi quân, căn bản không nên mềm lòng, cũng không nên vì sinh mệnh của một tiểu yêu mà phải hao tâm tổn trí.
“Xem như ngươi là một tên yêu tinh không sợ chết vậy.”
Nhan Thứ cười cười, không biết vì cái gì, hắn thật sự một chút cũng không hề lo lắng mình sẽ sống hay chết. Này không phải là vì hắn đã hoàn toàn thông suốt, mà là trong đầu luôn luôn có một thanh âm nói cho hắn biết, kiếp nạn này hắn nhất định có thể vượt qua.
Không biết vì cái gì, dạo gần đây Ma quân toàn ở tẩm cung dùng bữa. Aiz, Tên này thật đúng là thay đổi thất thường a.
Nhan Thứ lại trở nên nhàn rỗi, hắn cũng không hề gặp lại tên thị vệ to lớn kia, xem ra hắn nhất định là thân tín bên cạnh Ma quân, Tu Trạch không ở đây, hắn đương nhiên cũng sẽ không có mặt ở chỗ này, bất quá, hắn lại quên hỏi tên của đối phương rồi!
Nhưng mà, đây cũng không phải là lúc nên suy nghĩ vẩn vơ về tên của người khác, hắn phải đi tắm đây ~
Do Ma quân không ở đây, thị vệ cùng nội thị trong tẩm cung lại giảm bớt, cho nên hắn không chút khách khí chiếm dụng bể tắm Ma quân một cách thoải mái, dù sao bản thân Ma quân cũng không cần dùng đến, vậy thì tại sao không nhường cho hắn hưởng dụng đi!
Hắn thực sự vô cùng chán ghét khói bụi cùng dầu mỡ trong phòng bếp, nhưng do công việc nên mỗi ngày cũng không thể không tiếp xúc với phòng bếp nha! cảm giác đầy mỡ kia làm cho hắn phát ớn, muốn ngó lơ cũng không xong, cho nên hắn thường xuyên tắm rửa, hy vọng có thể tẩy sạch loại mùi làm hắn có cảm giác cực kỳ khó chịu này.
Sở dĩ hắn phải trộm dùng bể tắm của Ma quân là vì có một lần hắn biến trở về nguyên hình, vô ý phát hiện bùn đất dưới bồn hoa bên cạnh hồ tắm cùng với bùn đất phía ngoài hoa viên hoàn toàn giống nhau, hắn chính là thổ long hóa thân thành người nên chỉ cần nơi nào có đất, đó chính là nơi hắn có thể tự do thông hành. bởi vậy, phàm là thời điểm Ma quân không có ở đây, hắn sẽ biến trở về nguyên hình, từ hoa viên len lén chuồn tới nơi đây, xem mọi thứ nơi đây như chỗ của hắn.
Lúc vừa bắt đầu hắn cũng có chút cố kị, sợ hãi bị người ta phát giác, cho nên cho dù đang tắm rửa hắn cũng không dám lộ ra diện mạo thật, nhưng bởi vì mãi vẫn không ai phát giác ra nên lá gan của hắn cũng càng lúc càng lớn, thường xuyên không biết tiết chế mạnh bạo chơi đùa. hơn nữa hắn đối với dung mạo của chính mình có chút tự kỷ, tuy rằng nghe theo lời sư phụ không dám dễ dàng lộ ra khuôn mặt thật trước mặt người khác, nhưng thực sự là nhịn không được đành phải lấy gương tự soi!
Mà tại thời điểm này, hắn lại càng không có chút cảnh giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.