“Sao vậy? Bố em đến tìm chị à?” Ninh Tây Cố căng thẳng hỏi: “Ông ấy nói gì? Ông ấy làm khó chị sao? Chị đừng khóc, không phải sợ, em đi tìm ông ta.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại mắng cậu: “Bây giờ mấu chốt của vấn đề là cái này à?”
Ninh Tây Cố: “Hả? … Không, không phải, là em nên xin lỗi chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cậu xin lỗi thì có ích gì, dù cậu có xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu, như vậy không phải tôi là người không có tự trong sao?
Ninh Tây Cố gấp đến mức đổ cả mồ hôi. Trước đây cậu bó tay với tính xấu của Nhạc Quỳnh Quỳnh, bây giờ vẫn bó tay như vậy, chỉ là không nỡ nhìn cô khóc: “Được, được rồi, không tha thứ, không tha thứ, chị đừng khóc nữa. Chị mắng em đi. Đừng khóc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh được voi đòi tiên: “Kính áp tròng của tôi bị khóc trôi rồi, lớp makeup của tôi đắt như vậy cũng bị khóc trôi luôn, đều tại cậu. Một chút nữa tôi còn phải đi chụp ảnh cho sản phẩm mùa sau, bây giờ phải trang điểm lại, không biết chụp được hay không, đều tại cậu. Tôi đi xem mắt cũng không gặp được người đẹp trai hơn cậu, đều tại cậu. Đào ở tiệm hoa quả dưới lầu tăng giá đắt như vậy, đều tại cậu.”
“Được rồi, tại em, đều là tại em hết.” Ninh Tây Cố ngoan ngoãn thừa nhận, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại sợ mình làm lem lớp makeup, chỉ dám dùng giấy nhẹ nhàng chấm nước mắt trên mặt cô, kết quả vẫn bị loang lổ, cậu không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-hoa-dao/649763/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.