Nửa tháng Nhạc Quỳnh Quỳnh đi xem mặt năm lần, tạm thời không nhìn trúng ai. Cô tự biết mình bắt bẻ, chán ghét đàn ông có tính tiến công quá mạnh, càng thích bản thân chủ động. Nhưng miệng cô nói muốn tìm người mới, thực ra hiện tại cũng không có sức tìm người mới. Không biết tại sao cô luôn nhớ tới Ninh Tây Cố, không nhịn được thầm lấy cậu làm vật tham chiếu, so sánh với giá trị nhan sắc của những người đàn ông xem mắt. So sánh xong lại muốn so cái khác, so hết một lượt lại cảm thấy không thú vị bằng Ninh Tây Cố. Nói chung con người không có tự trọng như vậy đấy, gần đây cô nhàn rỗi đến phát hoảng, cảm thấy không có Ninh Tây Cố cho cô bắt nạt, mỗi ngày đều trôi qua thật nhàm chán. Bố mẹ đã biết chuyện cô lại chia tay. Mẹ cô nói: “Mẹ cảm thấy cậu ta quá thông minh, con ngốc như này, dễ bị lừa.” Sắc mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh không tốt, cô không nói là vì bản thân vẫn luôn bị lừa, cô thích sĩ diện mà, chỉ nói với bố mẹ là vì tính cách thực sự không hợp, không ở chung được. Bố cô luôn trầm mặc lần này cũng chen miệng vào: “Bố cảm thấy không môn đăng hộ đối, nhà cậu ta quá giàu, con nếu gả vào, nếu như bị ức hiếp, bố cũng không có cách bảo vệ con… Vẫn nên tuyển người ở rể, hoặc là chọn người cũng là con một, chúng ta kết hôn hai đầu*, điều kiện tương đương, cũng dễ để nhà mình làm chỗ dựa cho con.” (*Hình thức kết hôn không lấy không gả, sau khi kết hôn hai vợ chồng vẫn giữ một quan hệ nhất định với nhà cũ, thường sinh hai con, một con theo họ bố, một con theo họ mẹ.) Mẹ nói: “Cũng không vội, Mỹ Mỹ nhà chúng ta vẫn nhỏ mà.” Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không vội, nhưng cũng cảm thấy mình không phải là cô gái nhỏ ngây thơ, vô tri nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh, cô nhắm mắt lại, có khi nằm mơ thấy mình vẫn đang tuổi mười tám, ở trong ký túc xá trường học, mỗi ngày bận rộn học tập và làm thêm, sau đó tỉnh lại, vậy mà đã hai mươi lăm tuổi rồi. Cô nghĩ, về sau có lẽ cô không nên dùng thái độ tùy tiện chơi đùa để yêu đương nữa… Hơn nữa, tới cuối cùng, cô vẫn đã yêu một cách nghiêm túc. Những ngày này Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đang lặng lẽ nghe ngóng tin tức của Ninh Tây Cố, biết cậu đang thực tập ở chỗ cách cô hai tầng lầu, trên người mặc bộ đồ tây trang rẻ tiền mấy trăm tệ, ăn phần ăn mười mấy tệ ở tiệm ăn nhanh, giống như thật sự từ trên mấy tầng mây rơi xuống nhân gian này. Lần trước cậu nói cắt đứt với người nhà, ra ngoài độc lập, cũng không biết là nói thật hay giả. Nhiều lắm Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ tin một phần, niềm tin với Ninh Tây Cố trong cô phá sản, còn có tiền án xấu là giỏi dùng khổ nhục kế. Nói không chừng vẫn là tiểu thiếu gia nhà giàu chạy ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Không đúng. Cô vẫn nghĩ đến Ninh Tây Cố làm gì? Cô phải mau chóng đuổi người này ra khỏi đầu mình. Nhạc Quỳnh Quỳnh có hơi tức giận, gần đây cô vẫn luôn ở trong trạng thái giận dữ. Cô nghĩ, vẫn là tại Ninh Tây Cố. Cậu ta thật sự quá thông minh cũng quá giảo hoạt, cố ý chọn đi làm ở công ty trong cùng một tòa nhà, khoảng cách này vừa đúng làm cô đứng ngồi không yên nhưng lại không cách nào chỉ trích. Vừa đến công ty. Lễ tân gọi cô lại, đợi cô đi đến gần, mới hạ giọng nói: “Nhạc tổng, có một phong thư gửi cho cô. Sáng hôm nay có một người lạ mặt đưa đến, một người nước ngoài, nhưng nói tiếng Trung vô cùng chuẩn, thật kỳ quái.” Có chút thần thần bí bí, lén lén lút lút. Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi nhíu mày, đi qua, nhận lấy phong thư.
Khi cô nhìn thấy tên người nhận, mới biết tại sao lễ tân lại có thái độ này, cô tự đỏ mặt — Mẹ nó, người này dùng tên thật của cô: “Nhạc Mỹ Lệ”. Cái tên này không có mấy người biết đến. Nhạc Quỳnh Quỳnh giả vờ bình tĩnh tự nhiên mà cất thư vào trong túi xách, lại nói với lễ tân: “Khụ, chuyện lá thư này không được nói với người khác.” Vừa vào đến văn phòng. Nhạc Quỳnh Quỳnh không đợi được mà lấy lá thư ra, vừa đi vừa mở thư. Bên trong có một tờ giấy. Là mời cô đến một địa điểm gặp mặt, có viết địa điểm với thời gian, tên người gửi là Ninh Ngữ Đức. Thời gian là tối nay, còn chỉ có hai mươi phút từ 7:00 đến 7:20. Phía sau mở ngoặc nhắc cô đến sớm tối thiểu mười lăm phút, quần áo phải đàng hoàng, nhưng không cần mang quà, Ninh tiên sinh không nhận quà cô đưa. Nhạc Quỳnh Quỳnh lật qua lật lại xem, phát hiện thật sự chỉ có một tờ giấy này, mà ngay cả phương thức liên hệ cũng không có. Cô lại tức đến bật cười, người này cao ngạo thật đấy, gửi một thông báo, còn không cho cô từ chối, có lẽ căn bản không hề cảm thấy cô sẽ từ chối. Còn không cần tặng quà, giống như tiền đề là cô nhất định sẽ tặng quà vậy. Thế nào? Cô là một nhân vật nhỏ, thì nhất định phải vội vàng đi cầu nhân vật lớn nhìn mình thêm một cái sao? Cũng đâu có trở nên vẻ vang gì. Cô tự hài lòng với sự nghiệp nhỏ tự mình cày cấy, không được sao? Thật là cha nào con nấy, bố con hai người, người này càng ngạo mạn hơn so với người kia. Trong nháy mắt, tình cũ của Nhạc Quỳnh Quỳnh đối với Ninh Tây Cố lại phai nhạt hơn nửa. Cô nghĩ may mà mình trốn nhanh, chia tay rồi, gia đình kiểu này người nào thích hầu hạ thì người ấy làm đi. Ninh Tây Cố dứt khoát cưới một cô công chúa đi cho rồi, đoán chừng chỉ có cưới công chúa thì bố cậu ta mới hài lòng, ha ha. Buổi tối, Nhạc Quỳnh Quỳnh không đi dự tiệc, trực tiếp cho đại lão Ninh Ngữ Đức leo cây. Cô trở về nhà thật sớm, chọn một chương trình thần tượng hài hước, nằm trên sopha vừa ăn vặt vừa xem, không tim không phổi ném bố Ninh Tây Cố ra sau đầu. Xem được một nửa, chuông cửa vang lên. Nhạc Quỳnh Quỳnh còn tưởng là món chè trái cây khoai môn mình đặt bên ngoài giao đến rồi, chạy đi mở cửa. Kết quả vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên khí thế bừng bừng, tay cầm gậy chống đứng ngoài cửa, sau lưng còn có hai vệ sĩ đi theo. Nhạc Quỳnh Quỳnh hít sâu một hơi, cả người đều ngây ngốc. Ninh Ngữ Đức cũng rất khiếp sợ. Ông nhìn cô gái mặc áo thể thao T shirt lớn, lê đôi dép lê, tóc tai bù xù, lôi thôi lếch thếch, thật sự không hiểu được tại sao con trai mình chuyên tâm bồi dưỡng lại có thể vì cô mà phản nghịch đến vậy. Ông nói: “Cô làm trái lời hẹn rồi.” Thật ra Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa nhìn thấy ông, không hiểu sao bị khí thế của ông làm cho khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là không phục, thu hết can đảm, nói: “Tôi không đồng ý với lời mời của bác. Ai biết bác lại có thể đến tận đây.” Ninh Ngữ Đức nhất thời nghẹn lời, càng không có hảo cảm với cô gái không ưu nhã cũng không lễ phép này: “Chúng ta sớm muộn cũng phải nói chuyện một chút. Ninh Tây Cố bây giờ đang ở chỗ cô à?” “Ồ.” Hóa ra là vì cái này, Nhạc Quỳnh Quỳnh rất thản nhiên nói: “Không ở chỗ tôi, chúng tôi đã chia tay rồi.” Một cô gái xinh xắn lanh lợi chặn ở cửa, giống như đứa ngốc giả vờ nghe không hiểu ám chỉ của đối phương, cứ thế không mời người vào nhà ngồi. Ninh Ngữ Đức càng cảm thấy xấu hổ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ngài về đi, chúng tôi thật sự chia tay rồi, không có dây dưa, cậu ta đang ở đâu cũng không liên quan đến tôi.” Ninh Ngữ Đức trầm mặc nhìn chằm chằm cô, Nhạc Quỳnh Quỳnh bị ánh mắt tràn đầy quyết đoán của ông nhìn đến nỗi bắt đầu căng thẳng. Sau đó nghe thấy ông khinh thường hỏi: “Là vì Ninh Tây Cố tuyên bố rời nhà ra đi, muốn đoạn tuyệt với tôi, không định kế thừa gia nghiệp, cho nên hiện tại trên người không có đồng nào, cô mới muốn chia tay với nó sao?” Nhạc Quỳnh Quỳnh tự nhiên phải gánh cái danh này thì lơ mơ: “Hả?” Cô cũng không quan tâm đến cái gì mà đàng hoàng ưu nhã, tức giận đến nỗi trực tiếp mắng chửi không kiêng nể gì: “Bác trai, tôi gọi ngài một tiếng bác trai, đồng nghĩa với việc tôi là người có ý thức, tôi muốn kính già yêu trẻ. Cho nên tôi không trực tiếp đóng cửa đuổi ngài đi. Nhưng ngài nói chuyện như vậy là quá phận rồi, nếu tôi thật sự chia tay vì chê Ninh Tây Cố nghèo, tôi sẽ không phủ nhận, thời điểm lựa chọn người yêu cân nhắc thực lực kinh tế là chuyện đương nhiên, nhưng tôi thì không.” “… Tôi chia tay với con trai ngài, là bởi vì cậu ta giống ngài, thanh cao ngạo mạn, mắt cao hơn đầu. Cậu ta xem thường tôi, tôi không có cách nào chấp nhận được. Đúng, tôi không nhiều tiền như nhà họ Ninh các người, bằng cấp của tôi không cao, nhưng tôi không cảm thấy nhân cách mình đê tiện hơn các người, tôi phải làm thinh tiếp nhận sự khinh bỉ, chà đạp của mấy người.” Ninh Ngữ Đức mặt lạnh, nhìn không ra hỷ nộ, khẽ gật đầu: “Được. Vậy qua một thời gian nữa nó sẽ quay về.” Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy càng buồn cười hơn. Hơn nữa mắng cũng đã mắng rồi. Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt khoát một hơi mắng nốt. Cô muốn phỉ nhổ cha Ninh Tây Cố lâu lắm rồi. “Cái gì, bác đừng có đẩy trách nhiệm lên người tôi, cậu ta bỏ nhà ra đi thật sự không thể chỉ trách tôi, cho dù có nhân tố là tôi ở bên trong, tôi thấy nhiều lắm cũng chỉ chiếm ba phần. Mà bác cũng đừng dùng ngữ điệu xem thường Ninh Tây Cố như vậy, bác thật sự coi cậu ta là thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân sao, cậu ta rất tài giỏi, cậu ta sẽ sống tốt thôi.” Vốn dĩ Nhạc Quỳnh Quỳnh còn nghĩ Ninh Tây Cố cãi nhau với bố là thật hay giả, rốt cuộc có về nhà hay không. Bây giờ đột nhiên cô dám xác định, dựa trên sự hiểu rõ của cô về Ninh Tây Cố… Cậu sẽ không về nhà. “Rõ ràng là con trai bác, bác lại không hiểu rõ cậu ta bằng tôi sao? Cậu ta vừa âm hiểm lại quật cường, vừa thanh cao lại ham học hỏi, nếu cậu ta thật sự cãi nhau với bác, nói muốn tự lập nên địa vị trong xã hội, không thể nào chỉ vì một chút khó khăn đã chạy về nhà được đâu. Nếu bác muốn để cậu ta về nhà, hoặc là ngoan ngoãn hạ mình xin lỗi cậu ta, hoặc là dùng chút thủ đoạn ác độc dồn cậu ta đến bước đường cùng, bẻ gãy lòng tự trọng của cậu ta, nói không chừng cậu ta sẽ trở về, nói không chừng sẽ càng hận bác hơn.” Nhạc Quỳnh Quỳnh không che giấu sự hả hê nói. Cái trán vốn có nếp nhăn như chữ xuyên của Ninh Ngữ Đức đã nhăn chặt lại, có thể kẹp chết con ruồi, ông bị Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng đến tăng huyết áp, nghẹn họng nhìn trân trối. … Thật là một người phụ nữ đanh đá. Ông nghĩ. Nhưng ông bình sinh còn chưa cãi nhau với kiểu người ngay thẳng thế này, nhất thời bị mắng mà chỉ biết nín nhịn, không cãi lại được. Nhạc Quỳnh Quỳnh nói hết, cảm thấy đã đời xong, nhớ tới người trước mặt này là một đại lão, lại nhanh chóng trở nên sợ hãi, mất bò mới lo làm chuồng: “Tôi nói với ngài những lời này đều là về đời tư, không liên quan công việc. Ngài là lão đại trong giới, tôi chỉ là con tôm nhỏ, nhưng tôi nghĩ, ngài là người khoan dung đại lượng thế này, nếu đã xem thường tôi còn đặc biệt ra tay đối đầu với tôi thì hạ thấp đẳng cấp thân phận của ngài lắm, ngài nói có đúng hay không?” Ninh Ngữ Đức: “…” Thật là một lời khó nói hết. Cô nói hình như không có gì sai. Nhưng tại sao ông cảm thấy càng tức hơn chứ? Quên đi, trực tiếp đi tìm Ninh Tây Cố là được rồi. Ông chưa từng nghĩ muốn đối phó với Nhạc Quỳnh Quỳnh, thứ nhất quả thực ông cảm thấy không xứng để ông ra tay. Ông bằng tuổi này rồi, cố ý bắt nạt một cô gái nhỏ thực sự không ra gì, thứ hai là kiêng nể con trai, ông vẫn hy vọng Ninh Tây Cố về nhà. Giả sử ông thật sự làm gì Nhạc Quỳnh Quỳnh, chẳng phải là càng kích động đến Ninh Tây Cố hơn sao. Nhưng hôm nay quả thực ông cũng đã thấy được Nhạc Quỳnh Quỳnh là loại người thế nào, quá khiến người ta thất vọng rồi, quả nhiên không xứng gả vào nhà họ Ninh bọn họ. Trước khi đi Ninh Ngữ Đức nói với cô: “Tốn công Ninh Tây Cố cả ngày nói cô thiện lương, dịu dàng, độc lập hào phóng nhường nào trước mặt tôi, tất cả đều là tên nhóc kia bịa ra gạt tôi để tôi chấp nhận cô.” Nhạc Quỳnh Quỳnh ngơ ngác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]