Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn anh ta, rồi lại nhìn đầu thuốc dưới chân anh ta, tức giận nói: “Anh dọn sạch sẽ cho tôi.” Cừu Tuấn tiến lên một bước, vươn tay bắt lấy cô: “Lát nữa anh sẽ dọn… Trước tiên em nghe anh nói…” Nhạc Quỳnh Quỳnh tránh qua một bên, chán ghét gỡ tay anh ta ra, tức giận nói: “Nghe anh nói cái gì hả? Đừng có diễn trò lãng tử quay đầu với tôi được không? Có phải tiếp theo anh muốn nói tất cả đều do Giang Diệp Sơn hãm hại, anh trong sạch, anh không hề sai không.” Khi bạn chán ghét một người thì ngay cả lời nói của người đó cũng là sai, cô không có một chút kiên nhẫn nào, thậm chí còn không nghĩ ra được vì sao trước đây lại thích Cừu Tuấn, hoàn toàn không nhớ được ưu điểm nào. Cừu Tuấn gấp đến đỏ mắt, cuống cuồng nói: “Nhưng, thật sự là Giang Diệp Sơn đã gây cản trở, nếu anh ta không lên kế hoạch hại anh… Hôm đó, khi anh tỉnh lại thì đã thấy mình nằm bên cạnh người phụ nữ kia, anh không cố ý.” Anh ta thấy ánh mắt của Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn mình như bệnh dịch, rất khó chịu, anh ta biết bản thân đang nói dối, nhưng bây giờ ngoại trừ việc đó, anh ta cũng không biết nên nói gì mới tốt. Anh ta thật sự hối hận vì lúc ấy nhất thời không khống chế được chính mình. Sau khi anh ta và Khổng Chi San ở bên nhau, mọi chuyện đều không được thuận lợi, anh ta luôn nhớ tới Nhạc Quỳnh Quỳnh. Hơn nữa, sau khi anh ta dẫn Khổng Chi San về nhà gặp bố mẹ thì họ cực kỳ không thích, còn không thích hơn cả Nhạc Quỳnh Quỳnh. Thậm chí Khổng Chi San còn làm giả bằng đại học, thật ra cô ta chỉ là học sinh trung cấp nghề, gần đây đã bị phát hiện. Trong nhà anh ta nổ ra một trận đại chiến, sau khi ầm ĩ xong, anh ta và bố mẹ đều cho rằng Nhạc Quỳnh Quỳnh tốt hơn nhiều. Dù sao cũng quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh hơn một năm, Cừu Tuấn khá hiểu tính cách của cô, biết cô không phải loại người sẽ quay đầu ăn cỏ cũ. Nhưng cũng biết cô dễ mềm lòng, niệm tình xưa, quấn chặt không buông chưa hẳn là không thể dỗ dành cô. Anh ta muốn thử một lần, nếu không sẽ không cam lòng. Nhạc Quỳnh Quỳnh là người rất dễ mềm lòng, Cừu Tuấn cố tình ra vẻ đáng thương trước mặt cô: “Anh biết chuyện anh làm sai đã không còn cách nào cứu vãn, cho nên anh chỉ tới đây để nói “Xin lỗi” với em.” Nhạc Quỳnh Quỳnh đề phòng anh ta, dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực không bằng đàn ông, cô thật sự có chút sợ hãi. Vào những lúc thế này, cô đặc biệt nhớ tới Ninh Tây Cố. Trước kia khi Ninh Tây Cố thường ở lại thì Cừu Tuấn không đến, đúng lúc hôm nay không có Ninh Tây Cố trông nhà thì Cừu Tuấn lại tới. Cừu Tuấn nghẹn lời nói: “… Em đừng sợ anh như vậy.” Nhạc Quỳnh Quỳnh không còn chút tình nghĩa nói: “Bây giờ anh đã xin lỗi rồi, vậy tôi nói cho anh biết, tôi không tha thứ. Anh nói xong thì có thể đi rồi, tại sao vẫn không đi? Anh cũng biết là anh đang dọa tôi sợ rồi đấy.” Cừu Tuấn tiến lên một bước thì Nhạc Quỳnh Quỳnh lùi hai bước. Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy cửa nhà mình, rõ ràng chỉ còn cách vài bước nhưng cô không thể nào xông tới, cô vừa sốt ruột vừa sợ hãi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Cừu Tuấn ngoài miệng thì nói lời yếu đuối, thật ra đang dán chặt mắt vào cô, giống như có bệnh thần kinh, khiến cô thực sự hoảng sợ, còn hỏi cô: “Anh muốn quay về làm bạn với em, có thể chứ?” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói không cần suy nghĩ, thẳng thừng từ chối: “Không thể.” Không hiểu sao câu nói này đã kích động tới Cừu Tuấn. Cừu Tuấn tức điên đầu, kiếp này anh ta thuận gió xuôi dòng, chưa từng thất bại như vậy. Thế không hợp lý, anh ta đã nhỏ giọng mềm mại đến mức này, vì sao Nhạc Quỳnh Quỳnh không chịu cho anh ta một câu nhẹ nhàng? Anh ta đã xin lỗi rồi vẫn không được sao? Giọng điệu Cừu Tuấn đều đều, đen mặt hỏi: “Em vẫn còn ở cùng với tên ẽo ợt lần trước sao?” “Đừng tức giận nữa, Nhạc Mỹ Lệ, em cho rằng em có thể tìm được một người tốt hơn anh sao? Em là một đứa đến từ vùng nông thôn, còn từng được kẻ có tiền bao, em thật sự cho rằng bản thân sạch sẽ bao nhiêu hả?” “Nếu không phải chúng ta đã quen nhau nửa năm mà em vẫn không chịu cho anh chạm vào, thì anh sẽ nhất thời hồ đồ mà phạm sai lầm sao?” “Anh cũng đã xin lỗi rồi, em còn muốn thế nào nữa? Em tỉnh táo lại rồi suy nghĩ thật kỹ đi, ngoại trừ khuôn mặt thì em còn có thứ gì? Đây là nguồn vốn lớn nhất của em, bằng cấp em cũng không có, mở công ty chỉ được như vậy, mua nhà cũng không dễ dàng gì. Em cứ tự cảm thấy bản thân tốt đẹp, với những điều kiện này của em, em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn anh nguyện ý kết hôn với em sao? Loại người giống như Giang Diệp Sơn chỉ cho em làm tình nhân của anh ta, chỉ có anh muốn cưới em!” Nhạc Quỳnh Quỳnh bị anh ta dồn vào góc tường, lưng tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn anh ta. Tiếng nói hung ác của anh ta khiến cô sợ tới mức tim đập nhanh hơn, giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy. Cô mím môi, nhất thời không dám lên tiếng, chỉ sợ lại càng kích động tên Cừu Tuấn đang phát điên này. Cô muốn báo cảnh sát. Nhưng cô cho rằng nếu bây giờ dám lấy điện thoại ra, thật sự sẽ bị Cừu Tuấn bóp cổ. Chính vào lúc này. Bên cạnh vang lên một giọng nam quen thuộc: “Tôi muốn cưới cô ấy.” “Không chỉ riêng anh.” Là âm thanh của Ninh Tây Cố.
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng giống như bình thường, lại khiến nỗi sợ trong lòng cô tiêu tan ngay lập tức. Cừu Tuấn quay đầu lại theo tiếng nói, còn chưa thấy rõ người thì đã bị một đấm vào mặt, bị đánh tới mức đầu nghiêng sang một bên. Ninh Tây Cố ấn Cừu Tuấn lại đánh tiếp, nhưng không quá ngoan độc, đánh hai ba cái rồi nhanh chóng quật ngã anh ta. Xong rồi ngẩng đầu hỏi Nhạc Quỳnh Quỳnh, người vẫn còn ngây người chưa lấy lại tinh thần: “Chị, chị báo cảnh sát đi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời: “À.” Cô lấy điện thoại ra. “Đừng! Đừng báo cảnh sát!” Cả người Cừu Tuấn giãy đành đạch giống như cá mắc cạn, nhưng vẫn bị Ninh Tây Cố đè lại. Ninh Tây Cố rút luôn thắt lưng của anh ta, trói hai tay anh ta ra phía sau. Cừu Tuấn xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng. Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi do dự. Ninh Tây Cố còn nói thêm một câu: “Anh ta quá trớn như vậy, sao chị còn không báo cảnh sát.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn Ninh Tây Cố đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, ánh mắt của cậu cũng hung hãn, nhưng không dọa người, chỉ là sự oán hận, giống như đang nói: Có phải chị không báo cảnh sát là vì vẫn còn chút tình cảm với anh ta đúng không? Cũng không phải cô không muốn báo cảnh sát… Tâm trạng Nhạc Quỳnh Quỳnh phức tạp, cô suy nghĩ rồi gọi điện đến đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát ở ngay gần đây. Cảnh sát ra quân rất nhanh, mới năm phút họ đã tới đây. Ba người bọn họ đều phải lên đồn cảnh sát để lấy khẩu cung. Hơn nửa đêm, một cảnh rối loạn. Cừu Tuấn nói Ninh Tây Cố đánh người, Ninh Tây Cố nói rằng là bảo vệ bạn gái, còn Nhạc Quỳnh Quỳnh chắc chắn đứng về phía Ninh Tây Cố. Nhưng còn Cừu Tuấn, cô cũng ăn ngay nói thật, cô chỉ bị anh ta dọa sợ, quả thật Cừu Tuấn cũng chưa động nửa ngón tay vào cô thì đã trúng một quả đấm, cô cho rằng cũng không sai biệt lắm. Hai người đàn ông đều bị cảnh sát giáo dục một hồi. Thái độ của Ninh Tây Cố ở đồn cảnh sát rất tốt, rất chịu phối hợp, bị giảng đạo đến hai giờ sáng, cuối cùng cũng được ra ngoài. Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi chờ ở đại sảnh cũng mệt mỏi. Thấy Ninh Tây Cố đi ra, cô dụi mắt lim dim buồn ngủ, đứng lên, đi hai bước về phía cậu. Ninh Tây Cố đã phóng nhanh tới trước mặt cô, buồn cười hỏi: “Sao trông chị buồn ngủ thế?” Nhạc Quỳnh Quỳnh ngáp: “Trễ thế này rồi, ai có thể không buồn ngủ chứ?” Ninh Tây Cố nói: “Bây giờ em rất tỉnh táo.” Cái gì cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ của cô. Nhạc Quỳnh Quỳnh buồn ngủ tới mức đầu óc choáng váng mơ hồ, cô hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại tới đây?” Ninh Tây Cố nói: “Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên muốn tìm chị. Em nghe bọn họ nói rằng chị đã về, nhưng em gửi tin nhắn điện thoại thì không thấy chị phản hồi, trong lòng em lo lắng, nghĩ rằng cho dù làm thừa một việc cũng chẳng sao, nên tới đây xem thử.” Ninh Tây Cố hỏi: “Cần em đưa chị về không? Hay là kêu cảnh sát đưa chị về?” Một vị cảnh sát trực ban đứng bên cạnh ngẩng đầu: “Chẳng phải cậu nói cậu là bạn trai cô ấy sao? Cậu không đưa cô ấy về à?” Ninh Tây Cố bình tĩnh trả lời: “Vốn dĩ chúng tôi đang cãi nhau, cô ấy muốn chia tay với tôi, nhưng tạm thời vẫn chưa chia tay, tôi đang trong thời kỳ khảo sát bạn trai.” Cảnh sát: “À, cãi nhau gì vậy? Để tôi xem có thể hòa giải hay không? Vì sao lại muốn chia tay?” Ninh Tây Cố: “Bởi vì tôi gạt cô ấy…” Ninh Tây Cố mới bắt đầu nói, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã ngại tới mức mặt đỏ tai hồng: “Được rồi được rồi, đừng vì chuyện này mà làm phiền đồng chí cảnh sát nữa, cậu không ngại nhưng tôi ngại.” Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa nói vừa kéo tay Ninh Tây Cố đi thẳng ra ngoài. Hai người đi bên đường vào đêm khuya. Ninh Tây Cố không kêu tiếng nào, yên lặng để Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo đi, không buông tay mà còn lén nắm lại.
Gió mùa hè cho dù là vào đêm khuya cũng hơi khô nóng. Nhạc Quỳnh Quỳnh không còn buồn ngủ nữa, bây giờ cô đang do dự, nên dẫn Ninh Tây Cố cùng về nhà hay là bỏ lại cậu giữa đường. Nhưng không biết là ai toát mồ tay lòng bàn tay trước mà giống như nhựa cao su dán chặt tay bọn họ, mười ngón tay đan xen vào nhau. Tách không ra. Nhạc Quỳnh Quỳnh không quay đầu lại. Cô nghĩ đến việc Ninh Tây Cố đánh nhau vừa nãy mà tim đập bình bịch. Nói thế nào nhỉ, là cảm giác quay trở lại thời học sinh, có một người bạn trai xuất sắc đánh nhau vì mình, cô lặng lẽ đỏ tai đỏ cổ. “Tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu, tiểu thiếu gia.” “Ừ.” “Cậu gạt tôi lâu như vậy, dù sao cũng phải trả giá một chút, đến giờ mới được nửa ngày…” “Ừ.” “Ừ cái gì mà ừ? Cậu đừng làm ra vẻ không sao cả, cậu đang hối lỗi sao?” “Không phải là em không quan tâm, em rất quan tâm.” Ninh Tây Cố dừng bước, cực kỳ nghiêm túc nói. Cậu đứng yên tại chỗ, Nhạc Quỳnh Quỳnh bị cậu kéo lại tự nhiên cũng không thể bước đi, xoay người nhìn cậu, nghe cậu nói: “Chị không thể vu tội em.” Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt, ngạc nhiên nói tiếng “Được”. Ninh Tây Cố nhìn cô, cô cũng nhìn Ninh Tây Cố. Giữa đêm khuya yên tĩnh, vào khoảnh khắc không người, bầu không khí xung quanh đều bắt đầu trở nên khô nóng. Cũng không biết Ninh Tây Cố cúi người xuống khi nào. Bây giờ cậu đã thuần thục hơn rất nhiều. Một tay đặt sau thắt lưng cô, kéo người tới, tay kia đặt lên sau gáy. Vốn dĩ nơi này chính là vị trí mẫn cảm của cô, cô luôn có ảo giác bị lòng bàn tay của Ninh Tây Cố làm bỏng, giống như chỉ cấu nhẹ, trước tiên dùng ngón cái vuốt ve hai bên gáy, cô lập tức mềm nhũn ra. Ngay sau đó Ninh Tây Cố hôn xuống. Nụ hôn đó mang theo chút tức giận, không giống với ngày thường cho lắm, trước kia đều do cô chỉ đạo, Ninh Tây Cố không dám không nghe theo. Nhạc Quỳnh Quỳnh bị hôn đến ngây ngất. Hai người đều hơi nóng lên. Ninh Tây Cố kéo sát cô lại, rồi tách ra, chịu đựng nói: “Chị, em đưa chị đến cửa nhà, nhìn chị vào trong rồi thì em sẽ rời đi.” Cậu chủ động nói ra, không khiến Nhạc Quỳnh Quỳnh nhọc lòng. Nhưng ngược lại lại khiến cho Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận: “Vậy cậu hôn tôi để làm gì?” Châm lửa rồi muốn bỏ chạy sao? Ninh Tây Cố vừa như khôn khéo, vừa như gài bẫy, chầm chậm nói: “Chúng ta vẫn còn cãi nhau mà, chị nói không muốn gặp em…” Sau khi cho phép ăn mặn, cô thường xuyên không nhịn được trước sự dụ dỗ của Ninh Tây Cố, Nhạc Quỳnh Quỳnh phiền muộn trong lòng nói: “Nhưng hôm nay cũng đã gặp rồi, hôm nay bỏ đi không tính, cậu theo tôi về trước, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chiến tranh lạnh.” Vừa đến nhà. Cửa vừa đóng lại. Ninh Tây Cố đã ôm cô lên, chống lên cửa, vén váy. Đây vẫn là lần đầu tiên, Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi luống cuống, đỏ mặt: “Cậu làm gì thế?” Đèn cũng chưa mở. Trong bóng tối, Ninh Tây Cố kề sát lại, lòng ngực nóng ran tới mức khiến cô tan chảy, cậu vội vàng tha thiết cô, nói: “Chúng ta đã không làm năm ngày, chị, em rất nhớ chị.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]