Lẽ nào người kia không phải Ninh Tây Cố?
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nhè nhẹ ló đầu ra nhìn người ta, thế nhưng nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu nào trông cũng là Ninh Tây Cố hết!
Bây giờ đầu óc Nhạc Quỳnh Quỳnh trống rỗng, cô thấy bản thân nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ về việc này, nhưng cpu trong đại não đơn giản của cô lại chết máy trước sự thật mà cô không thể hiểu được này.
Trong đầu cô bây giờ toàn là: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay lúc này.
Không biết có phải Ninh Tây Cố cảm nhận được có người đang nhìn mình không mà quay đầu lại nhìn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh sợ đến mức da gà da vịt thi nhau nổi lên, cô vèo một cái chui xuống trốn dưới gầm bàn. Cô nghĩ, Ninh Tây Cố chắc chắn không thấy được cô, mỗi bàn đều được bày biện một lẵng hoa ngay chính giữa, từ vị trí Ninh Tây Cố nhìn sang, tầm nhìn sẽ bị bó hoa đó che mất một phần.
Cô làm bộ như không cẩn thận làm rơi đồ, lúc cảm thấy ổn rồi mới dám từ từ thẳng người dậy, liếc trộm thấy phần sau gáy của Ninh Tây Cố đối diện với mình cô mới dám đứng hẳn dậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Ninh Tây Cố, từ vị trí của cô nhìn sang chỉ thấy được gò má của ông ấy, quá giống, nhất là cái mũi vừa cao vừa thẳng. Không cần hỏi gì thêm nữa, vừa nhìn đã biết là hai bố con rồi.
Đặc biệt là trên hai người họ đều có khí chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-hoa-dao/649744/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.