Edit: Moon Beta: Lam Ngày đầu tiên tựu trường, lại là giờ cao điểm đi làm, những con đường xung quanh trường đều bị tắc, không đi qua được. Nhạc Quỳnh Quỳnh mất kiên nhẫn, nhìn bảng dẫn đường còn hơn một ngàn mét, dứt khoát đuổi Ninh Tây Cố xuống xe: “Tự cậu đi tới nói không chừng còn nhanh hơn so với tôi lái xe. Tôi tự mình lái xe đến công ty.” Ninh Tây Cố ngồi ở vị trí ghế lái, ngồi bất động như núi, liếc nhìn cô, lãnh đạm nói: “Không được, chị đã đồng ý đưa bạn trai của chị đến cổng trường rồi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt: “Tôi đúng là đã đồng ý, nhưng có phải cậu muốn tìm một cơ hội để nhấn mạnh việc cậu là bạn trai của tôi không? Tôi sẽ không đổi ý nữa đâu, tôi là loại người thất hứa thế chắc.” Chị đúng là như vậy. Ninh Tây Cố thầm nghĩ. Nhạc Quỳnh Quỳnh tạm thời không có cách nào cưỡng ép đuổi cậu xuống xe. Bởi vì Ninh Tây Cố đang ngồi ở ghế lái, chỉ cần Ninh Tây Cố còn ngồi đó, cô sẽ không cần phải tự mình lái xe. Nhưng cũng dẫn đến rất bị động dưới loại tình huống như này. Hết tiến rồi lại dừng. Cuối cùng cũng đến bên ngoài trường học của Ninh Tây Cố. Mấy lần trước đến đây đều là vào đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có lấy một bóng người, nhưng hôm nay là khai giảng, khắp nơi đều là sinh viên. Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn những cô cậu sinh viên trẻ trung tràn đầy sức sống, bỗng nhiên nhận thức được Ninh Tây Cố còn trẻ biết bao, lập tức cảm thấy khó chịu. Ninh Tây Cố đang cởi dây an toàn. Nhạc Quỳnh Quỳnh thúc giục nói: “Nhanh đi báo danh đi.” Nhưng khi Ninh Tây Cố chuẩn bị đi tới cổng, dường như cô lại nhớ tới chuyện gì đó, gọi cậu lại: “Đợi một lát, có việc quên mất.” Ninh Tây Cố trở lại còn nhanh hơn lúc đi. Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa cho Ninh Tây Cố bộ trang sức đã được sắp xếp gọn gàng trong hộp: “Đây, trả lại cho cậu.” Ninh Tây Cố nhìn một cái, không nhận lấy. Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp nhét vào trong ngực cậu: “Sau này có tiền rồi mua đồ thật tặng tôi, cái này trả cho cậu trước. Thứ này thực sự quá giả.” Ninh Tây Cố: “…” Cậu cùng trang sức quý báu bị Nhạc Quỳnh Quỳnh đuổi xuống xe. Sau khi Ninh Tây Cố xuống xe, bên này Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn bị chặn lại, không có cách nào lái xe đi. Cho nên cô không rời đi ngay, mà cách lớp cửa kính xe nhìn theo Ninh Tây Cố đang dần khuất xa. Ninh Tây Cố đi chưa được hai bước thì gặp được hai bạn sinh viên nữ, nhiệt tình đến chào hỏi cậu. Cũng không biết nói chuyện gì, Ninh Tây Cố còn nở nụ cười. Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy so với những người bạn đồng trang lứa, Ninh Tây Cố lộ rõ sự trưởng thành chững chạc, thành thạo điêu luyện… Không đúng, thực ra lúc Ninh Tây Cố đến thực tập ở công ty của bọn họ, cũng chưa từng luống cuống tay chân. Có lẽ trong đám bạn cùng trang lứa, cậu cũng được coi là một người rất tài giỏi rồi. Ninh Tây Cố nói chuyện xong với người khác, thì quay đầu liếc cô một cái. Chưa đầy nửa phút sau, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận được tin nhắn của Ninh Tây Cố: [Các bạn ấy hỏi tôi có phải người nhà đưa tôi tới không? Tôi nói không phải, là bạn gái đưa tôi tới đây.] Nhạc Quỳnh Quỳnh lẩm bẩm: “Có ngốc không vậy? Là hận không thể lấy loa lớn dương dương tự đắc tuyên bố hay sao?” Cô cảm thấy có hơi phiền phức, lại cảm thấy có chút mừng thầm trong lòng. Cô luôn luôn hiểu được bản thân ngang ngược lại tự luyến, nhưng khi thực sự được người khác coi như một vật bảo bối quý giá nào đó, vậy mà lại rất ngượng ngùng. Cứ như, Ninh Tây Cố còn cảm thấy cô quý giá hơn nhiều so với mức độ tự yêu thích bản thân của cô. Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời: [Tôi không thích khoe khoang đâu, cậu đừng đi đâu cũng nói với người khác tôi là bạn gái của cậu, không cho phép nói cho người khác.] Ninh Tây Cố trả lời ngắn gọn mà xúc tích: [Được.] Thật thanh cao. Trở về trường học nên khôi phục lại bản tính thanh cao sao? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ. Đang suy nghĩ, Ninh Tây Cố lại hỏi: [Tôi không nói với bọn họ chị là ai, chỉ nói cho người khác biết tôi có bạn gái có được không?] Đầu tiên Nhạc Quỳnh Quỳnh gõ: [Không được], nghĩ nghĩ, lại xóa đi, viết lại một lần nữa, trả lời: [Cậu đừng gặp ai cũng nói là được…] Cô buồn bực suy nghĩ. Dựa vào vẻ đẹp thượng đẳng của Ninh Tây Cố, ở trường học nhất định cũng không phải là loại không tìm được bạn gái, có cần phải vui vẻ đến như vậy không? Trẻ con quá đi mất. Nhưng chính hành động ấu trĩ như vậy, lại làm cho cô cảm thấy có chút vui mừng. Nhưng mà, một phần trong suy nghĩ của cô không hề sai. Trong trường học, Ninh Tây Cố vẫn như cũ là giáo thảo học bá nói năng thận trọng. Khi cậu trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều đã sắp xếp lại giường ngủ, quét dọn vệ sinh. (*Giáo thảo là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường. *Học bá: chăm chỉ học cho nên được điểm cao.) Ninh Tây Cố vào bằng cửa sau, đứng cạnh cửa hai phút để suy nghĩ về đời người, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy không chân thật, chỉ sợ bản thân đang nằm mơ. Rõ ràng chỉ qua một kỳ nghỉ đông ngắn ngủi mà thôi, cậu lại cảm thấy đời người giống như bước sang một chương mới, đạt được bước phát triển vượt bậc. Lư Viễn nhìn cậu giống như người mất hồn, vỗ cậu một cái, hỏi: “Nghĩ cái gì thế?” Ninh Tây Cố cứng người, do dự đáp: “À… Tôi đang suy nghĩ, rõ ràng tối qua tôi không ngủ cả đêm, bây giờ tinh thần lại tỉnh táo, không có chút mệt mỏi, thực sự là quá thần kỳ.” Lư Viễn nhét chậu rửa mặt cùng khăn lau vào tay cậu: “Nếu đã có tinh thần như thế thì mau lau tường lau cửa được không? Đồng chí trai bao.” Ninh Tây Cố nghiêm túc sửa lại: “Tôi bây giờ không phải là trai bao, hiện tại tôi là bạn trai đường đường chính chính.” Vừa nói ra câu này, cậu liền có cảm giác vui vẻ không kìm nén được, tim cũng đập nhanh hơn mấy giây. Sau đó nhận lấy một trận ghen tị của bạn cùng phòng, ghen tị đến mức cậu càng vui vẻ hơn. Cuối cùng phải lấy một bữa mời cơm để tránh khỏi kết cục bi thảm bị đánh hội đồng. Bản thân Ninh Tây Cố cũng cảm thấy buồn bực, cậu rõ ràng không phải là loại tính cách nông nổi thích khoe mẽ như vậy. Vì sao sau khi có quan hệ với Nhạc Quỳnh Quỳnh thì trở nên rất không tỉnh táo… Luôn luôn không tự chủ được mà làm ra những hành động không giống với thói quen của cậu. Các bạn học rất nhanh cũng đã phát hiện ra. Mặc dù Ninh Tây Cố vẫn không dễ tiếp cận, nhưng cậu trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều. Có những lúc đi học, một mình cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhưng khóe miệng đều mang ý cười. Mới phát hiện, trước đây hình như chưa từng nhìn thấy cậu cười bao giờ. Nhưng mà việc Ninh Tây Cố có bạn gái vẫn như cũ không được xác định, tạm thời chỉ có mấy người bạn cùng phòng của cậu biết được, bị Ninh Tây Cố căn dặn không được phép truyền ra ngoài. Cho nên những người khác là từ rất nhiều dấu hiệu mập mờ phân tích ra cậu có bạn gái, nhưng chưa từng được xác thực, Ninh Tây Cố cũng không đăng bất cứ nội dung gì liên quan đến việc yêu đương trong vòng bạn bè. Trong học kỳ này, Ninh Tây Cố hoàn toàn từ chức mọi công việc ở hội sinh viên. Trước khi đi, cậu nói lời cảm ơn với hội trưởng. Đàn anh hỏi: “Vì sao cậu lại không làm nữa? Tôi còn đang muốn đề cử cậu làm hội trưởng trong nhiệm kỳ tới.” Ninh Tây Cố có vẻ không giống như đang nói đùa, nói: “Bận rộn quá sẽ không có thời gian rảnh để ở bên bạn gái, cho nên tôi không làm nữa.” Đàn anh cảm thấy bất ngờ, anh ta hoàn toàn không nhìn ra Ninh Tây Cố lại là loại người có suy nghĩ yêu đương như vậy. Nhưng chuyện Ninh Tây Cố có bạn gái cũng đã chính thức lan truyền ra ngoài. Hệ thảo bỗng nhiên bị người khác đoạt được. (*Hệ thảo: Hot boy của khoa) Mọi người tự nhiên đều tò mò đối tượng là ai. Dù sao, nguyên nhân Ninh Tây Cố “Không có duyên với phụ nữ” không phải là cậu không được hoan nghênh, mà là cậu nhìn có vẻ quá lạnh lùng khó theo đuổi. Vừa mới khai giảng bận bịu cực kỳ. Ninh Tây Cố còn hẹn bạn cùng lớp cùng chơi bóng. Nhạc Quỳnh Quỳnh không tìm cậu, cậu chờ đến mức khó chịu, rất muốn đi tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh, lại cảm thấy bản thân như vậy là quá gấp gáp. Nhịn xuống trước. Bọn họ cần phải có quan hệ yêu đương bình đẳng, nên thay đổi hình thức ở chung một chút. Không thể lại để cho Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy cậu là loại đàn ông gọi đến là đến, bảo đi là đi được, nếu không Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ càng lên mặt với cậu. Cậu phải nâng cao địa vị của mình trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh. Ninh Tây Cố thầm hạ quyết tâm. Đầu tiên, phải có địa vị cao hơn so với Bong Bóng đúng không? Không có tiết học, bài tập cũng đã làm xong, Ninh Tây Cố liền đi đánh bóng chuyền cùng với bạn. Bạn cùng lớp còn mời cậu tham gia trận thi đấu ở trường, Ninh Tây Cố còn đang cân nhắc. Cậu đang chờ Nhạc Quỳnh Quỳnh chủ động đến tìm cậu. Nhưng cậu ngóng trông hơn mười ngày, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng chẳng có tí ý tứ muốn gặp cậu. Nhưng nếu nói lạnh nhạt thì cũng không lạnh nhạt chút nào, bọn họ ít nhất phải trò chuyện hơn trăm tin nhắn mỗi ngày. Khi nhàn rỗi không có việc gì, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không gọi cho cậu, cậu sẽ làm đề toán hoặc là đánh bóng chuyền để giết thời gian. Hôm nay Ninh Tây Cố đã có một pha đánh bóng vô cùng tốt. Bị người đến xem chụp được, cậu cố ý gửi cho Nhạc Quỳnh Quỳnh xem, muốn khoe khoang một chút. Ninh Tây Cố hỏi: [Chị ơi, hôm nay bọn họ mời em cùng nhau lập đội tham gia trận đấu của trường, chị nghĩ em có nên đồng ý không?] Nhạc Quỳnh Quỳnh đề nghị: [Đồng ý đi, nhân lúc vẫn còn đang đi học thì tham gia nhiều hoạt động một chút. Đừng giống như tôi, lúc tôi học đại học chỉ toàn chú tâm kiếm tiền.] Ninh Tây Cố chế giễu, bây giờ cả ngày trong mắt chị cũng chỉ có kiếm tiền thôi! Là do người bạn trai như tôi chưa đủ đẹp trai hả? Chị không hề động tâm sao? [Vậy chẳng phải là em sẽ không có thời gian rảnh để ở bên chị sao?] [Cậu đừng cả ngày đều muốn hẹn hò với tôi được không? Có chút tiền đồ được không? Chị gái đây thích kiểu con trai luôn vươn lên. Bây giờ cậu giống như mấy người bên cạnh phú bà, không hề có ý tiến thủ. Cậu như thế này tôi rất không thích.] Ninh Tây Cố thực sự không nhịn được nữa: [Vậy em đến công ty chị giúp đỡ, nhân tiện cũng có thể tích lũy thêm kinh nghiệm làm việc.] Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Không được, cậu vẫn nên bận rộn với việc học của cậu trước đi.] Có việc gì mà phải bận rộn? Ninh Tây Cố cảm thấy mí mắt hơi giật giật, cậu có cảm giác không tốt lắm. – Ngành truyền thông tự do là một ngành thay đổi vô cùng nhanh, gần đây việc làm các video ngắn càng ngày càng thịnh hành, video có lưu lượng dài ngày càng lụi bại. Trước mắt, livestream của Nhạc Quỳnh Quỳnh có tần suất xem không tốt cũng không xấu. Cô đang suy nghĩ đến việc chuyển đổi loại hình, mở rộng ra nhiều loại nghiệp vụ, không bỏ hết trứng gà vào cùng một rổ. (*Không bỏ hết trứng gà vào cùng một rổ là một nguyên tắc trong kinh doanh, tức là không đầu tư tất cả tiền mình có vào một loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư.) Doãn Tiểu Thiền học ngành đạo diễn truyền thông, nhưng tốt nghiệp nhiều năm hoàn toàn không có thành tựu gì, bây giờ lại quay lại thi nghiên cứu sinh, vừa mới tốt nghiệp. Cô ấy không đi tìm việc làm công cho người ta, cho nên mượn bố cô ấy hai trăm vạn, mở một phòng làm việc nhỏ, hợp tác cùng với một số trang web tiểu thuyết, quay video chuyển thể từ nội dung tiểu thuyết do người thật đóng. Để phù sa không chảy ra ruộng ngoài, Doãn Tiểu Thiền liền mời chào Nhạc Quỳnh Quỳnh đến đóng vai nhân vật nữ chính, kiếm thêm tiền cho bạn thân. Đương nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh không thiếu chút tiền ấy, nhưng cô bỗng nghĩ ra, cảm thấy đây là một cơ hội tốt lại không mất tiền để quảng bá rộng rãi. Cô tự chuẩn bị trang phục, lập tức tính toán biến đổi đa dạng quần áo thương hiệu của mình, để quảng bá đến mọi người. Cô có thể kiếm tiền, phóng đại danh tiếng, còn có thể không tốn tiền quảng bá thương hiệu của mình, đây không phải là quá lời rồi sao. Cô không nói hai lời liền đồng ý: “Quay! Là chị em tốt, thì phải cùng nhau xông pha khói lửa, không thể chối từ.” Còn có thể thử nghiệm qua một lần làm diễn viên. Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh không có chút gánh nặng nào. Loại video ngắn này, không cần kỹ năng diễn xuất của cô. Dù sao cũng xấu hổ, tùy tiện quay là được, cô đủ đẹp là được hi hi. Sau đó Doãn Tiểu Thiền gửi cho cô kịch bản của tiểu thuyết <Núi băng tổng tài bá đạo rơi vào ngọt ngào>. Trước sau gì cũng phải diễn mấy tập, Nhạc Quỳnh Quỳnh nóng lòng muốn thử. Mấy ngày nay Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy khá mới mẻ, mỗi buổi tối về đến nhà đều nghiên cứu kịch bản. Cảnh nào phải phối với bộ trang phục nào, một bên còn ảo tượng sau khi video được phát ra ngoài, có thể nổi tiếng rồi kiếm được một khoản tiền lớn. Thậm chí còn cùng Doãn Tiểu Thiền tâng bốc lẫn nhau: “Cậu nói xem, lỡ đâu bởi vì mình quá quốc sắc thiên hương, không cẩn thận bị ông chủ của công ty điện ảnh nào đó nhìn trúng, muốn mình đi làm minh tinh thật rồi đóng phim trên TV thì biết làm sao bây giờ?” Doãn Tiểu Thiền: “Nói không sai nha, chị em tốt, mình cảm thấy tư chất của cậu rất tốt, hơn nữa vào giới giải trí kiếm tiền càng nhanh hơn khi làm hotgirl mạng. Nếu có giàu lên thì đừng quên mình nha, nhớ phải dìu dắt bạn bè tốt là mình đó.” Hai người cười hi hi ha ha, tha hồ tưởng tượng về tương lai hoàng kim có thật nhiều tiền. Tưởng tượng thì tưởng tượng, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn hiểu rất rõ bản thân không có bản lĩnh như vậy. Nhạc Quỳnh Quỳnh lăn lộn trong cái vòng tròn những người nổi tiếng trên mạng lâu như vậy, đã từng nghe nói qua cá chép vượt Long Môn hóa rồng, ví dụ khi từ người nổi tiếng trên mạng biến thành minh tinh. Nhưng mà nghe được càng nhiều chính là ngã rất thảm. Ký với công ty giải trí, thiếu chút nữa tiến vào giới giải trí, công ty dùng tiền quảng bá dùng tiền nâng, kết quả không thể nổi tiếng. Loại này còn có hết cục thảm hơn, nợ công ty một số tiền “Bồi dưỡng” lớn, bị ép phải nhận lấy đủ loại công việc để trả nợ, thậm chí phải làm mấy công việc bẩn thỉu, tiền nhận được còn không bằng người bình thường. Không bằng làm hotgirl mạng tự do thoải mái. Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không có kinh nghiệm quay phim, tự mình tập thì không có ý nghĩa. Cuối cùng cô chủ động tìm đến Ninh Tây Cố, để cuối tuần Ninh Tây Cố đến đây cùng diễn với cô. Ninh Tây Cố: “Quay phim? Quay phim gì? Chị muốn tiến vào giới giải trí sao?” Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Không phải, quay một video ngắn để quảng cáo mà thôi.” Ninh Tây Cố đen mặt tìm tới cửa. Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo cậu vào trong, Ninh Tây Cố nói: “Em chưa từng học qua diễn xuất, làm sao em có thể diễn cùng chị được?” Nhạc Quỳnh Quỳnh tràn đầy hứng thú: “Không sao cả, cậu ngồi kia xem tôi diễn trước, rồi nói cho tôi biết tôi diễn như thế nào.” Sau đó Nhạc Quỳnh Quỳnh diễn một cảnh cho Ninh Tây Cố xem. Ninh Tây Cố thấy đây là trợn mắt há mồm, xấu, thật sự rất xấu. Quan trọng là Nhạc Quỳnh Quỳnh còn đặc biệt tự luyến, cô tập trung tinh thần vào đó, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ. Ninh Tây Cố xem mà cảm thấy buồn cười. Nhạc Quỳnh Quỳnh là một đứa ngốc cũng có thể nhìn ra cậu đang cười nhạo mình. Nhạc Quỳnh Quỳnh cầm kịch bản gõ đầu cậu: “Cậu cười cái gì?” Ninh Tây Cố lấy lòng: “Không có, chị diễn vô cùng tốt, thật đấy. Đến lúc đó tung ra nhất định thu hút tất cả mọi người, hiệu suất xem nhất định rất cao.” Nhưng thế này chắc phải có nhân vật nam chính. Chỉ là quay phim mà thôi, Ninh Tây Cố trấn an bản thân, không cần phải ăn dấm chua, chỉ là qua lại công việc bình thường mà thôi. Ninh Tây Cố hỏi: “Nam chính trông thế nào?” Nhạc Quỳnh Quỳnh đắc ý nói: “Là nam diễn viên điện ảnh chuyên nghiệp đấy.” Ninh Tây Cố hừ một tiếng: “Không hỏi chị ngành gì, hỏi chị trông như thế nào? Cho em xem.” Nhạc Quỳnh Quỳnh chính là loại người hết sức mê cái đẹp, lại quay video tiểu thuyết yêu đương như này, cậu vẫn có chút sợ hãi Nhạc Quỳnh Quỳnh bị người đàn ông khác bắt mất. Nhạc Quỳnh Quỳnh cho cậu xem ảnh chụp. Ninh Tây Cố chỉ nhìn một chút, lập tức yên tâm hơn: “Ừm, không đẹp trai bằng em. Chị quay đi.” “Tôi muốn quay thì quay, không hỏi ý kiến của cậu.” Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận nói: “Thật ra tôi cũng cảm thấy cậu đẹp trai hơn anh ấy, cậu có muốn quay không? Nếu cậu muốn quay thì tôi sẽ nói Tiểu Thiền sắp xếp cho cậu, cũng có thể kiếm thêm rất nhiều tiền.” Ninh Tây Cố không chút do dự nói: “Không quay.” Cậu gánh không nổi người này. Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Vậy đến lúc đó cậu đến xem tôi quay đi.” Ninh Tây Cố gật gật đầu, nhưng cậu luôn cảm thấy cậu đã bỏ sót thứ gì đó. Cậu cầm lấy kịch bản, hỏi: “Em có thể xem được không?” Nhạc Quỳnh Quỳnh rất hào phóng: “Xem đi.” Ninh Tây Cố tiện tay lật qua. Cậu lật đến cảnh hôn: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]