Edit: Cos
Beta: Yam
Sau khi cúp máy, Ninh Tây Cố chết lặng nhìn nhật ký cuộc gọi vừa bị cậu ấn tắt, sững sờ vài giây, da đầu tê dại. Cậu đoán có lẽ bố cậu đã nghe thấy giọng của Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi.
Cậu thấy bất cứ lúc nào bố cậu cũng có thể gọi lại chất vấn đấy nhỉ?
Đầu Ninh Tây Cố lúc này trống rỗng, y như bị chập mạch, muốn tìm lý do để lừa người mà nhất thời không nghĩ ra.
Trong khi đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn đang gõ cửa: “Cậu không thể nào ngủ nhanh như vậy, đang làm gì đó? Máy tính của tôi bị hỏng rồi, cậu mau xem giúp tôi vấn đề ở đâu với?”
Ninh Tây Cố cúi đầu nhìn số điện thoại của bố cậu lần nữa. Cậu nhắm mắt, cắn răng, dứt khoát làm chuyện đại nghịch bất đạo, bật chế độ máy bay, quăng di động lên giường và đi mở cửa cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố trả lời: “Vừa mới nghe điện thoại nên mở cửa hơi chậm, sửa máy tính đúng không? Để tôi xem thử.”
Vừa nói, cậu vừa đi theo Nhạc Quỳnh Quỳnh về phòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thuận miệng hỏi một câu: “Cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Ninh Tây Cố trả lời đúng sự thật: “Bố tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngây ra một lúc, hỏi: “… Vậy bây giờ bố cậu biết cậu đang ở nhà tôi rồi hả? Không đúng, trước đó bố cậu có biết cậu sẽ đến nhà tôi không?”
Ninh Tây Cố trịnh trọng nói: “Không biết, quan hệ của chúng tôi rất kém, tôi giấu bố tôi đến tìm chị.”
Thật ra Nhạc Quỳnh Quỳnh tò mò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-hoa-dao/649718/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.