Chương trước
Chương sau
Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Trái tim của Nhạc Quỳnh Quỳnh như thể có một nai con chạy loạn.
Đây hình như là lần đầu tiên trong cuộc đời Nhạc Quỳnh Quỳnh được người ta mang theo tâm tư được ăn cả ngã về không mà nhiệt liệt theo đuổi như vậy. Không phải cô chưa từng gặp vận đào hoa, nhưng Ninh Tây Cố không giống với mấy dạng đánh chết không buông đó, cậu như thể muốn moi tim ra để trước mặt cô để cô chọn vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên nhanh chóng, ánh mắt nóng bỏng của Ninh Tây Cố khiến cô phải dời tầm mắt đi nơi khác.
Nhưng cô không vì nhất thời kích động mà đồng ý.
Đầu óc bị sự lãng mạn tập kích từ từ bình tĩnh lại, cô vừa mới thất tình không bao lâu, đang là giai đoạn ghét đàn ông chó má nhất.
Có thể bàn về tiền, vì sao cứ phải nói chuyện tình cảm chứ?
Bọn họ mới gặp nhau có hai lần, thời gian ở cạnh nhau cộng lại cũng chưa tới 24 tiếng thì phải?
Không thể nào là thích thật.
Không phải Ninh Tây Cố ham muốn sắc đẹp của cô, thì chính là ngấp nghé muốn tiền, hoặc là vì cả hai. Dù sao thì, một phú bà vừa xinh đẹp trắng trẻo, vừa ra tay hào phóng như cô thật sự hiếm có khó tìm.
Nghĩ như thế, ngay lập tức cô cảm thấy tên Ninh Tây Cố này tâm cơ thâm sâu, không thể khinh thường.
Miễn phí? Trên thế giới này thứ đắt nhất chính là đồ miễn phí. Nếu Ninh Tây Cố không muốn tiền, thì chắc chắn là cậu ta muốn lừa cô, để lấy được càng nhiều tiền hơn từ cô mà thôi! Đùa cái gì thế?
Nhạc Quỳnh Quỳnh tự cảm thấy bản thân thông minh.
Hơn nữa cô cảm thấy hành động này của Ninh Tây Cố chẳng khác gì biến khéo thành vụng, cô cảm thấy cậu nhóc này nhìn thì có vẻ đơn thuần nhưng kỳ thực rất mưu mô. Một chàng trai như vậy có thể là xử nam sao?
Nếu như cô không phải là một người dày dặn kinh nghiệm, mà là mấy cô gái non nớt mười mấy tuổi đầu ấy thì chỉ cần dựa vào vóc người và khuôn mặt đó, chắc chắn cậu ta sẽ lừa được hết người này tới người khác.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng hoài nghi.
Vì vậy, từ tận đáy lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh cười lạnh một tiếng, trả lại tiền rồi lạnh lùng vô tình nói: “Không cần, cho cậu chính là cho cậu. Đừng nói với tôi cái gì mà không cần tiền. Tôi là người rất công bằng, không nói chuyện bằng tiền thì nói bằng gì? Lẽ nào nói chuyện yêu đương à? Giữa hai chúng ta thì lấy đâu ra tình cảm mà nói.”
Ninh Tây Cố: “…”
Ninh Tây Cố có cảm giác như bản thân đang chơi một trò chơi, cứ tưởng bản thân vừa mới đánh ra một chiêu thức siêu đỉnh thì kết quả lại bị đối phương phản đòn lại lên người mình.
Cậu lại có một tia thất vọng khó mà có thể tả nổi khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nói không có chút tình cảm nào. Tối hôm nay lúc khiêu vũ, ánh mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu khi ở trong lòng cậu, khiến cậu cảm thấy người phụ nữ này đã bị mình mê hoặc rồi.
Cứ coi như đó là ảo giác của cậu đi, nhưng mà ít nhất cũng phải có chút cảm giác gì đó chứ?
Tại sao lại như vậy?
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Buông ra.”
Ninh Tây Cố buông tay, đứng thẳng dậy, nhìn cô bằng ánh mắt mất mát khó có thể kìm nén.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghiêng người qua, cánh tay dài vươn ra vừa đủ chạm vào cửa xe. Ninh Tây Cố còn giúp cô đẩy một cái, Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt khoát “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ninh Tây Cố có cảm giác như bị ai đó táng cho một bạt tai.
Đã nhiều năm rồi cậu chưa từng cảm thấy khó chịu như bây giờ.
Trên đường trở về ký túc xá, đầu óc Ninh Tây Cố vẫn còn đang nghĩ về việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cho dù có nghĩ thế nào cậu cũng không hiểu.
Tiếp theo nên làm thế nào cậu cũng không rõ, hình như Nhạc Quỳnh Quỳnh hành động không theo lẽ thường. Người con gái này vừa nông cạn vừa thần bí, tùy hứng làm bậy, thay đổi thất thường khiến cậu thật không biết đường nào mà lần. Nói thật, bây giờ cậu cũng không biết tiếp theo Nhạc Quỳnh Quỳnh có muốn thuê cậu nữa hay không.
Không phải là lúc trước cậu còn tràn đầy tự tin cho rằng với bản sơ yếu lý lịch như thế thì chắc chắn có thể qua sao? Chẳng lẽ lại chê cậu là xử nam nên mới không muốn làm với cậu à?
Hơn nữa, biểu hiện hôm nay của cậu có chỗ nào không đủ tốt sao? Cậu cảm thấy cậu rất xứng với chức vụ “Bạn trai” này mà.
Nhưng cảm nhận của chính bản thân người làm công và đánh giá của bà chủ hoàn toàn khác nhau, cậu cũng không biết rốt cuộc trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh đang nghĩ gì.
Ninh Tây Cố suy nghĩ quá mức nhập tâm, đến nỗi bạn cùng phòng gọi một tiếng cũng chẳng nghe thấy, cậu cứ thế đi thẳng một mạch về ký túc xá.
Bạn cùng phòng vẫn đang chơi game, thấy cậu trở về thì kinh ngạc nói: “Sao cậu lại thay bộ đồ khác rồi? Việc làm thêm hôm nay cậu làm là người mẫu à? Ấy, còn là hàng hiệu nữa?”
Lúc này Ninh Tây Cố mới hoàn hồn lại, nhìn đồ trên người mình. Cậu nhíu mày, lắc đầu không nói lời nào trở về giường của mình, cởi đồ ra, vuốt thẳng nó rồi treo lên móc, bỏ vào trong túi chống bụi. Cậu định để mai đem đi tiệm giặt ủi giặt sạch sẽ, sau đó cất đi.
Các bạn cùng phòng đi qua thấy vóc người của cậu thì không nhịn được chế giễu một câu: “Cậu nói xem, có phải cậu vẫn luôn lén bọn tôi đi tập thể hình phải không? Mẹ nó, chân cậu dài thế thì cũng thôi đi, lại còn có cơ bụng nữa, tập tốt như vậy, tán đổ được em nào chưa?”
Ninh Tây Cố nói: “Nào có.”
Ánh mắt Ninh Tây Cố vẫn chưa rời khỏi bộ quần áo được treo trong tủ kia, đây là bộ đồ Nhạc Quỳnh Quỳnh tặng.
Đây là món quà đặc biệt.
Cậu đã từng nhận được rất nhiều món quà, có loại đắt tiền, có loại hiếm, có loại làm thủ công, nhưng món quà hoang đường như này thì vẫn là lần đầu. Đối với cậu mà nói thì rõ ràng là độc nhất vô nhị, không giống với những người khác.
Mãi cho đến khi nằm trên giường, Ninh Tây Cố nghe tiếng bạn cùng phòng chơi game, không ngủ được, đầu gối lên cánh tay, hễ nhắm mắt lại là nghĩ đến người phụ nữ họ Nhạc đó.
Nhớ tới lúc bọn họ khiêu vũ trên sàn nhảy, không phải cậu đã từng nhìn thấy quá nhiều người con gái xinh đẹp, có người đoan trang, có người ưu nhã, muôn màu muôn vẻ, nhưng đều không khiến cậu cảm thấy có hứng thú như Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Vòng eo của Nhạc Quỳnh Quỳnh rất nhỏ, dáng người mềm mại, cô khiêu vũ không tốt lắm, thế nhưng luôn khiến cho cậu có ảo giác như mình sẽ bay lên bất cứ lúc nào, lúc gần lúc xa. Cậu chưa từng gặp người nào nhảy tệ như vậy nhưng vẫn dám lên nhảy, hơn nữa còn nhảy đến vô cùng vui vẻ, giống như một đứa trẻ đang nô đùa. Khi cô ở trong lòng cậu, ngửa mặt cười với cậu, cậu có cảm giác như thể có ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu đến, tâm tình tựa như được soi sáng vậy.
Lúc cô cười lên là lúc cô đẹp nhất. Ninh Tây Cố nhìn trần nhà, ngơ ngẩn nghĩ.
Ninh Tây Cố có cảm giác như thể đây là lần thứ tám trăm cậu mở điện thoại lên rồi, giao diện cuộc trò chuyện với Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn không có động tĩnh gì.
Cậu thở dài, nghĩ, hẳn là cô đã về tới nhà từ lâu rồi nhỉ? Bây giờ đã là mấy giờ rồi, sao còn chưa trả lời cậu nữa? Chẳng lẽ phải đợi đến mai?
Quên đi, ngủ thôi.
Ninh Tây Cố quấn chặt chiếc chăn bông lạnh lẽo, trở mình, cưỡng chế nhắm mắt lại, thuyết phục bản thân đi ngủ.
Cùng lúc đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa mới tẩy trang và tắm rửa xong, cô vừa sấy tóc vừa lướt điện thoại.
Wechat có một đống tin nhắn mới chưa đọc.
Mở vòng bạn bè ra.
Bài đăng mới nhất mà Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa mới đăng trong vòng bạn bè đã thu được trăm lượt bình luận và yêu thích. Cô cố tình viết những từ ngữ nghe có vẻ rất mập mờ, không rõ ràng: “Gần đây mới quen một người bạn~”
Ảnh đăng đương nhiên là ảnh chụp chung với Ninh Tây Cố rồi. Tấm hình này cô có photoshop qua một chút, cô tự nhận kỹ thuật chỉnh ảnh của mình rất khá, nhìn vừa đẹp vừa chân thật.
Ninh Tây Cố trong tấm hình quả thật không quá đẹp trai.
Khó trách còn có bạn bè trong giới giải trí, công ty nhắn tin riêng hỏi cô xem cậu ta là ai. Họ cứ tưởng đó là người mẫu đồ taobao mà cô mới tìm được, hỏi cô cách thức liên lạc muốn đào tường.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha, sau đó hỏi Ninh Tây Cố: [Tiểu Ninh, có muốn làm idol không? Có người trong công ty giải trí hỏi tôi số của cậu, tôi cảm thấy không thể ngăn cản tiền đồ của cậu, cậu muốn đi không? Nếu cậu muốn, tôi có thể tặng cậu cho họ nha. [/Nhếch mày][/Cười mờ ám]]
Ninh Tây Cố gửi một biểu cảm người da đen đầu đầy dấu hỏi, sau đó nhắn lại: [Không có hứng thú. Hoàn toàn không có hứng thú.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhắn lại: [Ồ.]
Vậy thì thôi vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh giúp cậu từ chối.
Sau đó Nhạc Quỳnh Quỳnh vứt Ninh Tây Cố sang một bên, đi trả lời tin nhắn của những người khác.
Bởi vì Nhạc Quỳnh Quỳnh tỏ vẻ là chia tay với bạn trai cũ trong hòa bình, thực ra cô biết có lẽ mình bị cắm sừng rồi, thế nhưng tạm thời cũng không làm um lên với hai người họ, cố ý giữ kết bạn với đối phương, chính là muốn đăng tin để chọc tức bọn họ.
Chỉ là đăng lên để khoe khoang một tí, nhưng mà cô vẫn cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.
Người phụ nữ lưu manh Doãn Tiểu Thiền kia vẫn đang nhắn tin tới cho cô.
[Chít chít]: [Cậu đưa bé đẹp trai đó về nhà rồi à?]
[Nhạc thỏ con]: [Không đưa về.]
[Chít chít]: [Vì sao???]
[Nhạc thỏ con]: [Vậy thì cậu không hiểu rồi. Dục tốc bất đạt. Lần trước là vì bà đây uống say, sức lực không đủ, bây giờ thì không thể vội vàng được. Trước tiên cứ gạt cậu ta qua một bên đã, nếu không, như vậy thì hời cho cậu ta quá.]
[Chít chít]: [Ồ!!!]
[Chúng phụ nữ cặn bã đứng dậy, cúi người trước bà tổ cặn bã, cô giáo Nhạc!]
[Không hổ là người phụ nữ đã chơi đùa với Giang tổng, lợi hại, lợi hại.]
Biệt danh của Nhạc Quỳnh Quỳnh khi xưng hô với các chị em là “Cô giáo Nhạc”, bản thân cô cũng khoe khoang về biệt hiệu bậc thầy tình cảm này, thỉnh thoảng lại dạy dỗ vài điều cho các chị em yếu đuối, truyền thụ những ảo tưởng tâm đắc của một người phụ nữ cặn bã.
Việc này bắt đầu từ đâu chứ?
Bắt nguồn từ người bạn trai cũ của Nhạc Quỳnh Quỳnh, Giang Diệp Sơn, Giang tổng.
Người đàn ông này nổi danh đào hoa, cấp độ cặn bã được lưu danh sử sách, đùa bỡn rất nhiều người phụ nữ, lúc nào cũng náo loạn đến mức kết cục cực kỳ xấu xí, nhưng hai năm gần đây dường như đã tu tâm dưỡng tính, không còn chơi bời như xưa nữa.
Mà Nhạc Quỳnh Quỳnh đã từng được anh ta yêu chiều vô cùng, cuối cùng lại toàn thân rút lui, đến nay hai người vẫn là bạn bè. Cô cũng là người bạn gái cũ duy nhất được Giang Diệp Sơn đối đãi bằng một ánh mắt khác.
Thế là không biết vì sao mà cô trở thành cao thủ tình trường cực kỳ phóng khoáng, các chị em đua nhau xin cô chỉ bảo.
Cô vậy mà lại dám dạy thật, mỗi lần đều như mèo mù vớ phải cá rán, thế mà lần nào cũng hữu dụng, thế nên trở thành tình huống “Một người dám dạy, một người dám học”.
Không phải vậy sao. 
Đến cả Giang Diệp Sơn khi nhìn thấy tấm ảnh còn nhắn tin hỏi cô: [Người mẫu nam mướn ở đâu thế?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: [Gì mà mướn người mẫu nam? Đây là người theo đuổi em đấy biết không? Phú nhị đại đó, vừa trẻ tuổi, học lực lại cao.]
Giang Diệp Sơn: [Em đừng có ngốc thế, đừng tưởng rằng bản thân xinh đẹp thì sẽ không gặp phải mấy tên khốn nạn đấy.]
[Bây giờ lừa lọc nhiều lắm, anh vừa nhìn dáng dấp của cậu ta là biết là giả vờ rồi. Nhìn đồ cậu ta mặc kìa, quá phô trương.]
[Lần trước anh đã nói thằng bạn trai cũ của em nhìn có vẻ một lòng hai dạ, không đáng tin, em cũng không tin, sau đó không phải là đã cắm sừng em thật rồi sao? Lần này đừng tìm anh mà khóc đấy.]
Mẹ nó, đó là bộ đồ mà cô đặc biệt chuẩn bị đấy được không? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, cô đã cố gắng mua loại rất đắt tiền rồi, đắt hơn nữa thì cô không nỡ.
Dù sao vị trí của Ninh Tây Cố đối với cô bây giờ vẫn là bạn trai dùng một ngày, dùng xong thì bỏ. Vì để xả cơn tức này, cô đã đập cả mấy triệu vào cậu rồi!
Hơn nữa cô cũng không tìm anh ta khóc lóc, Nhạc Quỳnh Quỳnh luôn tìm các chị em nhà mình để khóc mà. Ai rảnh rỗi mà tìm bạn trai cũ chứ, cô cũng không muốn nối lại tình xưa gì cả.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tùy tiện gửi cho Giang Diệp Sơn một icon hình con mèo, định cứ như vậy mà cho qua.
Giang Diệp Sơn: [Cho nên anh cảm thấy ấy, chắc chắn là em mướn tên người mẫu này để chọc tức tên bạn trai cũ cặn bã kia.]
Nói cứ như bản thân anh ta không phải một tên đàn ông cặn bã vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh quái gở nói: [Anh cũng là bạn trai cũ của em đấy, anh có thấy tức giận không?]
Giang Diệp Sơn quái gở nhắn lại: [Ha ha, anh lại cảm thấy rất thú vị.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh biết tên này có ý gì. Anh ta cảm thấy Ninh Tây Cố không đẹp trai như mình, không nhiều tiền cũng không có nhiều kinh nghiệm như mình, anh ta căn bản chẳng để tâm đến Ninh Tây Cố.
Xì, lão già này đúng là tự tin vãi nhái. Cứ coi như là chuyện cười trước khi đi ngủ vậy.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, sắp mười hai giờ rồi.
Mặc kệ.
Tắt điện thoại di động, đi ngủ để bảo toàn nhan sắc.
Giấc ngủ của Nhạc Quỳnh Quỳnh rất tốt, vừa nằm xuống, đầu vừa dính vào gối là có thể khò khò.
Cô ngủ vô cùng say sưa, không hề biết tối nay lại có rất nhiều người vì cô mà phiền não tới nỗi mất ngủ.
Thí dụ như Ninh Tây Cố.
Chính là một trong số những người bị hại mất ngủ đầu tiên.
Khiến cho cậu phải mang một cặp mắt gấu trúc đi học, buổi trưa còn có hoạt động của hội học sinh, thực sự là hoa mày chóng mặt. Sáng sớm ra Ninh Tây Cố đã uống một ly cà phê đen siêu to khổng lồ mới có thể ra ngoài.
Trong lúc vô tình, cậu lại nghe thấy mấy nữ sinh trên lớp đang bàn luận về mình.
“Gần đây, trên diễn đàn trường có bảng bình chọn hotboy trong trường đấy, các cậu đã xem chưa? Chọn ai vậy?”
“Đương nhiên là chọn Ninh Tây Cố của lớp chúng ta rồi.”
“Ninh Tây Cố đẹp trai thì đúng là đẹp trai thiệt, mình cảm thấy vẻ ngoài của cậu ấy rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, mình đã thấy cậu ấy đẹp trai vl rồi.”
“Nhưng mà bây giờ nhìn cũng quen rồi…”
Ninh Tây Cố dừng bước, vểnh tai lắng nghe. Cậu vẫn buồn bực, vì sao không có nữ sinh nào theo đuổi cậu chứ, hoặc là có thể giải thích lý do vì sao cậu không tán đổ Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu nghe một bạn nữ cùng lớp nói: “Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng đẹp trai tới mức hơi nhạt nhòa quá. Giống như một idol nổi lên trong một khoảng thời gian nhờ nhan sắc ấy, dường như không có khuyết điểm gì, thế nhưng nhìn nhiều sẽ thấy chán, cái này gọi là gì nhỉ? Dùng sắc níu chân, không thể dài lâu à?”
“Đúng, đúng, bình thường Ninh Tây Cố cũng rất lạnh lùng, chẳng nhiệt tình với ai bao giờ. Lúc trước tớ biết có một bạn nữ theo đuổi cậu ta, nhưng cậu ta cứ như tảng đá ấy, hoàn toàn không phát hiện ra. Có thể là do quá đẹp trai, thế nên có cảm giác cậu ta hoàn toàn không cùng một thế giới với chúng ta.”
“Đúng vậy, ở cùng cậu ấy hẳn là rất bức bối luôn.”
“Minh không có hứng thú gì với cậu ta, mặc dù đẹp trai, nhưng cứ… cứ có cảm giác thiếu tí mị lực thế nào ấy.”
Là vậy sao?
Ninh Tây Cố phiền muộn, cậu quay người rời đi, tìm một nơi không có ai ngồi xuống, bình tĩnh lại một chút.
Bảo sao ngay cả một cô gái nói năng tuỳ tiện như vậy cũng không cưa đổ được. 
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn đến tìm cậu nữa không? Ninh Tây Cố thấp thỏm trong lòng.
Ròng rã chờ đợi hai ngày trời.
Cuối cùng Ninh Tây Cố cũng nhận được tin nhắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Trong khoảnh khắc thấy ID của Nhạc Quỳnh Quỳnh hiện lên, Ninh Tây Cố căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cậu chuẩn bị tâm lý một lúc rồi mới thận trọng mở tin nhắn ra.
[Nhạc thỏ con]: [Tôi quyết định rồi, trước mắt sẽ thuê cậu trong một tháng! Thời khoá biểu của cậu thế nào? Gửi tôi xem thử xem, tôi cũng phải xem xem lịch trình của mình mới có thể sắp xếp thời gian chúng ta gặp nhau mỗi tháng.]
Ninh Tây Cố nhanh chóng gửi thời khoá biểu của mình qua.
[Nhạc thỏ con]: [Thứ bảy tôi rảnh, thứ bảy gặp đi.]
[Tây Cố]: [Được.]
Rốt cuộc cũng qua cửa rồi.
Ninh Tây Cố đã bắt đầu suy nghĩ lần sau gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh thì nên mặc gì rồi, phải đẹp trai hơn lần trước mới được, hay là tặng một món quà để dỗ dành Nhạc Quỳnh Quỳnh nhỉ, tặng cái gì mới được đây? Cậu chưa từng tặng quà cho bất cứ cô gái nào, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Lúc này, cậu lại nhận được tin nhắn mới.
[Nhạc thỏ con]: [Không phải cậu biết tiếng Pháp à? Lần sau mang sách tiếng Pháp qua đây, dạy tôi học tiếng Pháp đi.]
Ninh Tây Cố há hốc mồm, gửi đi một chuỗi dấu hỏi chấm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời cậu: [Lần trước không phải do tôi không biết tiếng Pháp nên mới bị người khác cười nhạo sao, tôi muốn học một chút, về sau cũng không đến mức bị người khác cười nhạo ngay trước mặt mà chẳng biết gì nữa.]
Ninh Tây Cố nhìn thấy tin nhắn này xong thì tâm tình trở nên phức tạp, đáy lòng cậu dâng lên cảm giác áy náy và kính nể. Đúng là cậu quá xem thường Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không ngốc như cậu nghĩ.
Một cô gái tốt biết bao.
Thậm chí, Ninh Tây Cố còn bắt đầu kiểm điểm lại bản thân. Thì ra Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thì trông có vẻ nông cạn thế thôi, nhưng nguyên nhân là gì chứ? Là do Nhạc Quỳnh Quỳnh không đọc nhiều sách, đây cũng không phải là một lỗi sai chủ quan. Hoàn cảnh trưởng thành của cô không tốt nhưng vẫn có một tấm lòng hiếu học như này, thật sự là cảm động.
Xem ra cô không chỉ có một gương mặt xinh đẹp, mà còn có một trái tim tự tôn tự cường nữa.
Thế mà cậu lại xem thường Nhạc Quỳnh Quỳnh, là do cậu quá cao ngạo rồi.
Ninh Tây Cố thành thật nhắn lại: [Được, tôi nhất định sẽ soạn bài thật tốt.]
Trong lúc nhất thời, cậu xúc động đến mức quên mất vị trí ban đầu mà cậu ứng tuyển, rõ ràng là một con sói hoang đội lốt bạn trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.