Chương trước
Chương sau
Lý Chí nhìn khuôn mặt của nam nhân bị mình chọc tức tới biến xanh, lại vẫn thu dọn bát đĩa trên bàn ăn, hướng phòng bếp đi tới.

Lý Chí bỗng nhiên có chút khó chịu, Nghiêm Mộ Thanh chẳng lẽ đối với mỗi người đều dịu ngoan như vậy?

Hắn nghiêng người tựa trên cửa phòng bếp, nhìn thấy Nghiêm đại thiếu mặc tây trang giày da đang… rửa bát.

“Nghiêm tổng, khụ, tôi không phải là sẽ bị sa thải đấy chứ a?”

Ngón tay thon dài của Nghiêm Mộ Thanh trượt xuống một chút, đập vào trên bệ rửa, có chút đau đớn. Dừng lại một lúc lâu, y cố gắng che giấu vẻ đông cứng, hỏi: “Tôi nếu sa thải cậu, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?”

“Tôi cũng không phải là quá muốn ở tại đây lăn lộn, cùng lắm thì trở về quê, đi làm ruộng.”

“… Cậu thật dễ dàng buông bỏ.”

“Buông bỏ?” Nam nhân cười khẽ, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, “Tôi không muốn buông bỏ, chính là tôi là một tên nông thôn không biết cúi đầu là gì, tại trong thành phố thật giả lẫn lộn này, người như tôi sống sẽ không tốt. Mẹ già của tôi tuổi cũng đã không còn nhỏ, không bồi ở bên người bà, tôi cũng không an tâm.”

Nói xong, Lý Chí đi tới phía sau nam nhân, dùng tứ chi của mình áp chế nam nhân, “Nghiêm tổng cảm giác áy náy đối với tôi? Cho nên mới dịu ngoan như vậy?” Thân thể trong lồng ngực run rẩy một chút: “Chuyện của Lâm Lị Lị, tôi không trách cậu. Tôi hận, chính là bởi vì cậu ở trước mặt mọi người trong trường mắng tôi là đồ nông thôn.”

“…” Nghiêm Mộ Thanh trong lòng hiện lên tình tự không rõ, y rửa tốt bát đĩa, đem khăn rửa bát treo về chỗ nguyên bản, tiếng nói thanh nhuận ở dưới áp bách của nam nhân, lộ ra một chút cẩn thận, “Bản báo cáo kế hoạch thiết kế cậu viết lúc trước, tôi đã giúp cậu sửa lại một chút, cậu tự mình đi xem một chút đi.”

Lý Chí sửng sốt, đây là… không có ý định sa thải mình sao?

Nghiêm Mộ Thanh tiếp tục nói: “Bản báo cáo này của cậu nếu vượt qua kiểm tra, sẽ dùng ở bộ phận kỹ thuật.”

Nghiêm Mộ Thanh giương mắt nhìn lướt qua Lý Chí một chút, một cái nghiêng người, từ trong áp bác của nam nhân thoát ra, tựa như bị hỏa thiêu ở mông, đi ra cửa, lưu lại một câu: “Ngày mai nhớ tới đúng giơ làm.” Rồi bước đi.

Lý Chí sững sờ đứng tại chỗ nửa ngày mới phản ứng lại được Nghiêm Mộ Thanh vừa nói cái gì.

Nam nhân này, bị hắn thượng, lại còn nấu cơm cho hắn ăn, còn giúp hắn sửa báo cáo, trợ giúp hắn thăng chức?

Lý Chí nghĩ, Nghiêm Mộ Thanh nếu là cong, trực tiếp liền người khiêng về nhà lấy làm vợ thì thực tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.