Minh Tuấn là phó chỉ huy, tạm thời dẫn đoàn người dân bình thường đi theo tuyến đường khác để tránh quái vật. Dĩ nhiên, tuyến đường này cũng bị bọn zombie dạng người tập kích, nhưng số lượng khá ít, trên đường chỉ lác đác vài chục con.
"Tất cả mọi người ở yên trên xe, chưa có hiệu lệnh thì không được xuống xe." Minh Tuấn ra lệnh. "Chúng ta sẽ trực tiếp chạy qua đoạn đường này. Các tài xế hãy cố gắng tránh khỏi xác sống. Nhưng nếu tránh không được thì phải đâm thật mạnh, không được dừng lại!"
Các anh bộ đội ngồi cùng người dân cũng ra sức an ủi họ. Nhưng trong thùng xe chật hẹp, không gian hơi tối càng làm cho nỗi sợ của con người càng thêm phóng đại.
Một gã đàn ông trung niên có vẻ ngoài gầy gò phát cáu: "Chết tiệt! Ngay từ đầu tao đã phản đối việc căn cứ di cư mà bọn bay không nghe! Giờ đi chưa được bao lâu mà đã chết một vài người, đây mà là tìm đường sống à?"
Quân nhân ngồi cùng xe với hắn cũng tức phát điên cái thái độ ngu muội này, lên tiếng quát lại: "Anh im đi cho tôi nhờ! Mấy người đó chết là do họ tự bỏ chạy khỏi đoàn, là do họ tự chuốc lấy. Anh muốn ở lại căn cứ chứ gì? Vậy anh tự mà đi kiếm thức ăn, tự mà đi giết xác sống nhé!"
Gã đàn ông bị nói trúng tim đen, bởi vì bình thường trong căn cứ gã cũng chẳng cần phải làm gì nhiều, chỉ nằm phè phỡn mà vẫn có cơm ăn ngày ba bữa, sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-dang-yeu/3426574/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.