Chương trước
Chương sau
Bạch phải dốc hết toàn lực mới thoát khỏi sự vây quanh của Thánh Linh biến dị, cánh chim của anh bị tàn phá nặng nề, ngay cả việc bay lên cũng trở nên cực kỳ gian nan.

Tư thái của Cha vô cùng quỷ dị, đứng trên thần tọa rực rỡ, chỉ đứng nhìn cảnh tượng trước mắt không hề dao động, phảng phất như đang ở một thế giới khác.

Đôi mắt của Cha tràn ngập ánh sáng đỏ, không thể nhận ra được ánh mắt từ bi ngày xưa nữa, và cũng không thể nhìn thấy một chút cảm xúc như trong quá khứ, như thể Cha đã biến thành một vị thần thờ ơ.

Nhưng Đức Thánh Linh chân chính không nên như vậy!

Người đứng trước mắt Bạch bây giờ giống như Cha nhưng lại vô cùng khác Cha. Cha của anh là một vị thần bao dung, từ ái, ấm áp, quan tâm cùng thủ hộ, đó mới là bản chất thật sự nhất của Cha, mà không phải lạnh lùng cùng nghiêm túc, như thể tất cả mọi thứ đều không liên quan đến mình.

Đức Thánh Linh không bao giờ kiêu ngạo và khinh miệt, vì những gì Cha tạo ra không phải hướng đến những thứ như vậy.

Anh nhẫn nại nỗi thống khổ không trọn vẹn của linh hồn, hướng ra ngoài thánh đình không ngừng chạy trốn.

Anh muốn đem chuyện Cha dị biến nói cho các anh em khác, để cho bọn họ đề cao cảnh giới, kế tiếp nhất định sẽ có chuyện càng thêm đáng sợ phát sinh...!

Nhưng quần thể quái vật phía sau không ngừng rút ngắn khoảng cách với anh, chúng nó là những cương thi tái nhợt từ Thánh Linh biến dị mà đến.

Bọn họ có được vẻ ngoài đáng sợ, thoát khỏi sự thánh khiết, từ trong bản chất đã bị biến dị dị thường, hành vi cứng ngắc vô cùng quỷ dị, giữa hai bên chật chội lại bài xích, vung cánh bay lên bầu trời, hướng về phía Bạch Nguyệt lẻ loi.

Giống như một đám giòi không ngừng sinh trưởng, phun trào từ mặt đất.

Bạch ra sức rời xa, nhưng thân thể bị thương ảnh hưởng đến hành động của anh, thân hình lung lay sắp đổ giữa không trung, ý thức của anh đã mơ hồ không rõ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không dám rơi vào hôn mê.

" Anh cả!"

Trong lúc hoảng hốt, anh nghe được thanh âm của Hắc đang từ từ đến gần, thẳng đến khi cả người hư thoát đụng vào trong ngực em trai của mình, anh mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

"Hắc… Khụ khụ khụ! Nhanh lên... Đi thôi! Tránh xa... Đừng ở đây! "

"Bạch ức chế một hơi cuối cùng, đem ký ức nhìn thấy lúc trước truyền cho em trai của mình, sau đó rốt cục chống đỡ không nổi, lập tức liền mất đi tri giác.

" Anh cả...!"

Hắc lo lắng mà lo lắng, nhưng khi ôm được anh cả, hắn cũng đồng thời nhìn thấy đám "quái vật" đang truy đuổi anh cả.

Đó là hài cốt của vô số anh em đồng đội, vô số đồng loại bị biến dị.

Hắn từ trên người bọn họ chỉ có thể cảm nhận được khí tức giống như mình, một luồng khí tức che chở của Cha, nhưng bộ dáng kia, như thế nào cũng đi ngược lại cảm giác của mình.

Hắn nhìn những quái vật tụ tập cùng một chỗ giãy dụa gầm thét, không ngừng đuổi theo mà đến, không khỏi nhớ tới các tín đồ dị biến nhìn thấy ở bên ngoài thánh đình, hắn không thể tin được đây đều là hành động của Cha, càng không cách nào lý giải vì sao Cha đột nhiên biến thành như vậy, đối với hắn Cha chính là vị thần cao quý nhất, cường đại nhất!

Trong đầu chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn, hắn chỉ có thể ôm anh cả đang hôn mê, không ngừng bay về phía sau.

Đột nhiên, vị thần minh dị giới lúc trước bay đến phía trước mặt của mình, Hắc còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương vung tay bao phủ vào trong hắc quang, cùng nhau hóa thành lưu tinh nhanh chóng rời đi.

Những quái vật quỷ dị kia nhất thời mất đi mục tiêu truy tung, lập tức không mục đích phân tán ra, vừa là tìm kiếm con mồi chạy trốn, cũng là tiến hành săn bắn mới.

Bọn họ không cách nào truy tung hắc quang, giống như là bầy tang thi chân chính, lan tràn ra ngoài thánh đình.

Thần Minh Quân lâm thần tọa dị biến, chỉ là bàng quan, vừa không hiệu lệnh, cũng không ngăn cản...

......

Một ngôi đền hẻo lánh, chỉ có một vài vị Thánh Linh lẻ tẻ canh giữ.

Đột nhiên, một đạo hắc quang từ trên trời giáng xuống, bọn họ vừa định tiến lên ngăn cản, lại nghe được bên trong truyền đến thanh âm huynh đệ quen thuộc.

"Nhanh lên mở thần điện! Anh trai, anh của tôi cần điều trị! "

Hắc vừa rơi xuống đất liền ôm anh cả lao ra hắc quang, hướng mấy vị Thánh Linh trợ giúp.

"Hắc! Sao anh lại ở đây? Đây là... Bạch sao? Anh ta bị làm sao vậy, sao lại bị thương nặng như vậy. "

Thánh Linh trông coi vừa hỏi tình huống, vừa nhanh chóng tiến vào thần điện, mở ra hạch tâm thần điện, vận chuyển pháp trận dùng để trị liệu.

Địch Hạt nhìn thần điện đang chuẩn bị khởi động, bình thản hỏi Tiểu Hắc.

"Vì sao thần lực thần điện không bị ô nhiễm, chúng nó không phải cũng nên nối liền thần lực của [Thiên Chủ] sao?"

Tiểu Hắc cảm ứng khí tức của thần điện, hiện tại đã thành thần hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.

“...... Có thể là bởi vì… Vào giây phút cuối cùng, Đức Thánh Linh đã cắt đứt liên lạc của mình với thế giới bên ngoài... Bằng không dựa theo linh hồn liên hệ, anh cả lúc ấy ở gần Cha nhất, mới nên là biến dị đầu tiên... Nguyên lai anh cả cảm ứng được cái này, mới có thể dẫn đầu đi tới Thần Tọa..."

Tiểu Hắc lúc này mới lý giải được hành vi lúc trước, hắn ta vốn tưởng rằng, anh cả chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, mới đi diện kiến Cha.

"Vậy tại sao, những Thánh Linh đó lại biến dị? Không phải liên lạc nên đã bị cắt đứt sao. "

Địch Hạt hỏi, là những thánh linh đuổi theo trong thánh đình, biến hóa của bọn họ, hiển nhiên là xuất phát từ sự ô nhiễm của thần minh.

Hơi thở không thay đổi, nhưng bản chất đã lộn xộn.



“...... Không chỉ họ, một số tín hữu cũng bị ô nhiễm... Trước đây có thể là bởi vì họ quá gần cơ thể của Đức Thánh Linh, ngay cả khi các liên kết bị cắt đứt, nhưng bản chất của các vị thần đã bị ô nhiễm, vô thức cũng sẽ ảnh hưởng đến những cơ thể ở xung quanh. Nhưng hơn hết... có thể là dưới sự ảnh hưởng của mảnh vụn [Bạch Nguyệt], mặc dù ngắn ngủi, nhưng chúng nó cũng đem khí tức của mình thẩm thấu vào Thần Quốc, có một số tín đồ có thể bị ảnh hưởng đến linh hồn, trực tiếp bị chúng nó ô nhiễm, hoặc là trong lúc kết nối với Cha bị ô nhiễm..."

Nghĩ đến khả năng phía sau, sắc mặt Tiểu Hắc nhất thời có chút khó coi, nếu như là trực tiếp bị ô nhiễm thì tốt, nhưng nếu vì liên kết với Cha nên mới bị ô nhiễm, vậy thì tín đồ thành kính tràn đầy hy vọng, lại bị thần minh mà mình vô cùng tín ngưỡng đẩy vào vực sâu.

Thậm chí có thể là họ bị ô nhiễm bởi Đức Thánh Linh trong quá trình cầu nguyện!

...... Niềm hy vọng đáng tin cậy nhất, lại mang lại cho bọ họ sự tuyệt vọng.

"Nhưng mà, anh cả của ngài không phải cũng tiếp cận thân thể thần sao?"

Diffit tò mò hỏi, hắn cảm thấy có chút mâu thuẫn, Hắc Vũ nghe xong cũng không nói nhiều, trực tiếp giải thích.

"Đây là không giống nhau, nếu linh hồn ô nhiễm, anh cả là người khó có thể chống cự nhất, nhưng nếu là ô nhiễm đến từ bên ngoài, anh cả cực kỳ giống Cha, lại có được đặc tính duy trì thánh khiết, mặc dù trực tiếp tiếp xúc, vẫn khó có thể bị ô nhiễm."

Ngoài ý muốn, ở đây không ai để ý bọn họ, vừa là các thánh linh khó có thể phân tâm, cũng là Địch Hạt lợi dụng thần lực che giấu cảm giác tồn tại.

Bên kia, pháp trận trị liệu cuối cùng cũng ổn định lại, Hắc không ngừng rót vào thần lực của mình, thẳng đến khi nhìn thấy anh cả sắc mặt hòa hoãn, hắn mới dần dần thu hồi lại thần lực.

Sau đó, những vị Thánh Linh, người lãnh đạo và người canh gác, đã đến trước mắt Hắc và hỏi hắn về tình hình hiện tại.

"Hắc, rốt cuộc làm sao vậy? Nghe Thanh nói, cậu và Bạch không phải là đi tìm Cha để hỏi chuyện sao? Bạch sao lại bị thương nặng như vậy, chỗ Cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

Mặt Hắc lộ ra vẻ âm trầm, tình huống hiện tại quá mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong trí nhớ của anh cả lại ghi chép rõ ràng hết thảy.

Trước khi giải thích, Đại Hắc hỏi.

"Bây giờ bên ngoài thế nào rồi?"

"Tình huống có chút phiền toái, tín đồ phát sinh dị biến mặc dù khống chế được, nhưng trong tín đồ bình thường vẫn sẽ không hề báo trước xuất hiện dị thường, thậm chí có Thánh Linh cũng phát sinh biến hóa..."

"Triệu tập tất cả Thánh Linh lại đây đi, chờ bọn họ đến tôi sẽ giải thích, Cha xảy ra chuyện..."

Thủ lĩnh thủ môn kinh ngạc, lớn tiếng hỏi.

"Làm sao có thể? Làm sao Đức Thánh Linh lại xảy ra chuyện gì đó được! "

"Cụ thể xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không rõ ràng lắm, thương tích của anh cả là do Thần Tọa tạo ra, thậm chí còn có vô số thánh linh dị biến ở đang trong thánh đình. Giống như…đều bịô nhiễm!"

"Tóm lại, trước tiên triệu tập mọi người lại đây đi, nếu như là như vậy…. Chúng ta nhất định phải suy nghĩ ứng đối..."

Nói xong, ánh mắt Đại Hắc nhìn thoáng qua đám người Địch Hạt, không tập trung lực chú ý, hắn đều không thể phát hiện đối phương cũng ở trong thần điện.

Vị dị thần này đến thời cơ rất trùng hợp, còn thu "Thánh Trì", nhưng hắn lại ở thời điểm nguy cấp trợ giúp mình cùng anh cả, hẳn là... Không có ác ý, phải không?

Thánh Linh trẻ tuổi có chút không dám xác định, hắn đang nghiêng về phía đối phương là thiện thần, dù sao nếu muốn thừa dịp người gặp nguy hiểm, thời cơ có thể làm khó đã có nhiều lần, nhưng hắn nhìn không hiểu mục đích của đối phương, cho nên không dám phán đoán.

Thủ lĩnh thủ lĩnh thủ vệ mặc dù không dám tin, nhưng vẫn nghe theo phán đoán của Hắc, bắt đầu dùng thần lực triệu tập tất cả anh em, để cho bọn họ mang theo tín đồ bình thường được bảo vệ chạy tới nơi này.

Lúc này, có một vị Thánh Linh đứng bên cạnh pháp trận, không cẩn thận đã bị vết cảu của Bạch chảy từ vết thương nhỏ giọt lên người.

Trong nháy mắt đó, hắn hình như nhìn thấy thân ảnh Cha đang ngồi ở Thần Toạ, khác với sự thánh khiết thường ngày, vết loang màu đen tựa như hỏa diễm, ô nhiễm thân thể của Cha, ánh mắt bị màu đỏ chiếm đầy nhìn thẳng hắn, phảng phất nhìn con kiến hôi đi ngang qua, mà không phải con mình.

Đó là một Đức Thánh Linh hoàn toàn khác với quá khứ.

Hắn vừa mới nảy sinh ý nghĩ này, tư duy liền lập tức dị hóa.

Giống như dã thú ngửa đầu thét dài ở giữa thần điện đột nhiên bộc phát, tất cả mọi người ở đây đều bị động tĩnh cực kỳ bất hòa này hấp dẫn qua.

Chư vị thánh linh nhất thời kinh ngạc, nhưng không đợi bọn họ phản ứng lại, một sự tồn tại khác đã ra tay.

Địch Hạt lấy danh nghĩa [phong ấn lồng giam], trong nháy mắt liền trói buộc đối phương tại chỗ, xích hắn ta lại, cố định tay chân của hắn ta, bình chướng viên cầu của hắc quang trực tiếp bao phủ, trói buộc vị Thánh Linh kia tại chỗ.

Nhưng đối phương đã xảy ra dị biến, bản chất đều bị ô nhiễm, vô luận áp chế như thế nào, đều không thể đem chỉnh thể này tách ra một chút nào, vị thánh linh đã bị ô nhiễm giống như người Cha của mình, hoàn toàn xảy ra biến hoá không thể đảo ngược.

Cơ thể của hắn ta xuất hiện vẻ nhợt nhạt, máu và thịt của hắn ta đột nhiên xuất hiện vô số mụn mủ.

Hắn ta giống như dã thú hoàn toàn điên cuồng, thao túng thân thể cứng ngắc máy móc, cực kỳ bạo lực giãy dụa sự trói buộc của dị thần.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn ta giống như chết mà sống lại, bản thân tồn tại đã xảy ra dị biến ô nhiễm.

“...... Aiiii." Địch Hạt thở dài một hơi, hắn không cách nào làm cho thánh linh này trở về nguyên trạng, chỉ có thể tạm thời áp chế.

Bình chướng của hắc quang nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành một quả cầu nhỏ, quái vật bên trong bị áp bách thân thể vặn vẹo thành tư thế thống khổ khó có thể nhúc nhích, nhưng hắn vẫn như cũ không ngừng kịch liệt chấn động, phát ra tiếng gào thét khó nghe mà quỷ dị, thẳng đến khi quả cầu đen trong suốt trở nên mờ đục, hết thảy thanh âm mới bị ngăn cách.

"Tại sao lại như vậy! Vì sao con dân của Đức Thánh Linh đột nhiên lại biến dị! "

"Mọi người không nên tới gần pháp trận của anh cả! Có lẽ vết thương còn sót lại một số bất thường! "

Đại Hắc lớn tiếng quát, có vài thứ anh cả tiếp xúc không có việc gì, nhưng thánh linh khác cũng không nhất định, nếu nói đến cấp độ liên hệ với Cha, anh cả là một sự tồn tại cực kỳ đặc thù trong Thánh Linh.

Mọi người hoặc là rời xa, hoặc là kiểm tra bản thân, bọn họ bị sự biến dị xảy ra trong nháy mắt của Thánh Linh dọa sợ.

Đại Hắc do dự nhìn anh cả trong pháp trận, hắn không biết những dị thường kia rốt cuộc là cái gì, cũng không dám tùy tiện tiến lên, vạn nhất mình cũng thay đổi sẽ chỉ làm tình huống trở nên loạn hơn.



"Trong miệng vết thương của anh cả lưu lại thần lực sau khi Cha bị biến dị, tuy rằng sẽ không làm ô nhiễm anh cả, nhưng nếu như không lột ra, anh cả sẽ không có cách nào thức tỉnh được, nếu ngươi muốn cứu anh cả, hãy để ta đi vào, giúp anh ấy."

“...... Rốt cuộc ngươi là ai vậy? Tại sao ngươi lại biết những điều này, để giúp anh trai, cũng nên là ta... "

" …"

"Ngươi không thể, những dư lượng cũng sẽ gây ô nhiễm đến ngươi, mặc dù là song tử, nhưng ngươi không đặc biệt, không thể chống lại sự ô nhiễm này. "

Đại Hắc dường như bị chọc vào chỗ đau, đột nhiên trầm mặc, hắn nhìn nam hài bộ dạng mơ hồ không nói nên lời.

Tiểu Hắc lại có chút sốt ruột, tiếp tục lên tiếng nói.

"Ngươi đang do dự điều gì? Ta chỉ là đến nói với ngươi một tiếng, bằng ngươi làm sao có thể ngăn cản ta... Nếu ngươi không tránh ra, ta sẽ tự vào! "

Đại Hắc nhớ tới chiến đấu lúc trước ở bên cạnh Thánh Trì, mặc dù không muốn thừa nhận, hắn đích xác đánh không lại nam hài này.

Hắn muốn tức giận, bất quá hiện tại vẫn là sự an nguy của anh cả quan trọng hơn, vì thế hắn chỉ là phẫn nộ quay đầu, đem vị trí của mình nhường ra.

Ba người Địch Hạt có chút quái dị nhìn hai người đang giận dỗi nhau này, Defit thậm chí có chút nhịn không được cong khóe miệng, hắn không nghĩ tới vẻ ngoài lạnh lùng của [Hắc Vũ] khi tương tác cùng với quá khứ của mình lại thú vị như vậy.

Tiểu Hắc rất nhanh đi vào pháp trận, ngự không bay đến bên cạnh anh cả.

Thánh Linh chung quanh có chút lo lắng, lại không dám ngăn cản, không đề cập đến Hắc chấp nhận hành vi của đối phương, chủ yếu là từ bề ngoài xem ra, đối phương là tín đồ của dị thần, mà thần minh của hắn ta, đang đứng ở một bên.

Tiểu Hắc nhìn anh cả bị thương hôn mê, trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn rốt cục ở tỷ vạn năm sau, lại nhìn thấy khuôn mặt của anh cả.

Mặc dù nó thuộc về quá khứ, mặc dù thảm kịch sắp xảy ra một lần nữa.

Nhưng hắn vẫn có một cảm giác muốn khóc.

“...... Anh cả... Lần này, em sẽ chứng kiến, rốt cuộc anh và Đức Thánh Linh, đã xảy ra chuyện gì..."

Bàn tay của Hắc phất qua khuôn mặt của anh cả, không giải phóng tất cả các loiaj năng lực, nhẹ nhàng rời nó đi.

"Này! Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì với anh trai của ta! "

Đại Hắc ở bên ngoài pháp trận lớn tiếng kêu lên, hắn nhìn động tác của nam hài, trong lòng khó chịu.

Tiểu Hắc nghe nói như vậy nhất thời muốn mắng mình một trận, hắn vừa mới nhất thời đắm chìm trong cảm xúc, quên mất quá khứ mình còn nói qua lời như này!

Bọn họ không biết, nhưng đám người Địch Hạt biết, vừa rồi Defit thiếu chút nữa phun ra, nếu như không phải biết thân phận thật sự của những người ở đây, bọn họ đều phải hoài nghi đây là một vở kịch cẩu huyết liên quan đến gút mắc tình cảm, câu thoại của Đại Hắc thật thú vị.

Đại Hắc sẽ không thừa nhận mình khó chịu đến mức giận chó đánh mèo, chỉ hừ một tiếng quay đầu, tất cả Thánh Linh cũng không thèm để ý động tĩnh bên này nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, động tác trên tay Tiểu Hắc rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Bạch từ trong hôn mê tỉnh táo lại.

Anh nhìn về phía thân ảnh mơ hồ không rõ bên cạnh, trong tầm mắt mông lung, anh rốt cục hiểu được sự quen thuộc mà mình cảm thấy khi nhìn thấy nam hài này bắt nguồn từ đâu, không có suy nghĩ, anh liền thốt ra.

"Tiểu... Hắc? "

Đó là biệt danh của Hắc khi còn chưa trưởng thành, nhìn bóng dáng trẻ tuổi quen thuộc, anh bất giác gọi ra.

Tiểu Hắc trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cho rằng mình bị nhận ra, bàn tay phóng thích thần quang nhất thời run lên, sau đó mới phản ứng lại có thể là anh cả nhìn lầm, lúc này mới không có phản xạ có điều kiện lên tiếng đáp lại.

Nhưng Hắc không biết bởi vì hành vi xảy ra trong nháy vừa rồi của mìnhđã khiến Bạch hoàn toàn nhận ra danh tính thật của mình.

Cảm thụ được thần lực có chút quen thuộc lại hoàn toàn bất đồng, phảng phất vượt qua thời gian vô tận, Bạch ở trong lòng có một ít suy đoán, đó là xuất phát từ sự hiểu biết của em trai mình.

Trên người anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, người em trai đến từ tương lai lại đang ở bên cạnh, anh không tự chủ được buông lỏng chính mình, lần thứ hai lâm vào hôn mê.

Đại Hắc còn chưa kịp chào hỏi anh cả, anh cả đã lần nữa mất đi ý thức, hắn chú ý tới nam hài tử cùng anh cả trong nháy mắt trao đổi, trong lòng gãi tai gãi má tò mò, không biết bọn họ trao đổi cái gì.

Bất quá hắn đối với thằng nhóc kia lại khó chịu một phần, hắn cũng không biết tại sao.

Lúc này, bên ngoài thần điện truyền đến vô số thanh âm huy động cánh chim, Hắc biết, là các anh em bị triệu tập tới.

Hắn nhìn anh cả thật sự đang khôi phục, cũng không lo lắng, dẫn đầu đi ra ngoài xác nhận tình huống.

Vô số huynh đệ đi tới khu vực này, bọn họ có uể oải, có người luống cuống tay chân, bởi vì trong tín đồ vẫn có người đang phát sinh dị biến.

Thanh từ trong đám đông đi ra, đi tới bên cạnh Hắc.

“...... Hắc, Lam trên đường tới nơi này đột nhiên bạo tẩu, đi về phía Thánh Đình, Cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? " Các Thánh Linh

khác nghe điều đó cũng xoay chuyển sự chú ý của mình.

Hắc vừa định trả lời, phương hướng Thánh Đình, đột nhiên truyền đến vô số bén nhọn gào thét.

Mọi người xoay người nhìn lại, nhìn thấy, là vô số cương thi do Thánh Linh dị biến lao ra khỏi kết giới thánh đình, mãnh liệt hướng về phía Thần Quốc.

Vô số những thân ảnh quỷ dị, chật chội chen chúc nhau, giống như một loại thiên tai khó có thể tưởng tượng được, giống như vô số loại sâu bọ kéo đến, không thể ngăn cản mà xuất hiện trong tầm mắt của Thanh, hóa thành cơn ác mộng mà Thanh không thể thoát khỏi trong hàng tỷ năm sau đó...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.