Đi ra khỏi Quang Môn, thứ mà bọn họ cảm nhận được đầu tiên chính là sự im lặng.
Sự yên tĩnh của thế giới, sự yên tĩnh của linh hồn.
Sự im lặng tuyệt đối mà không có sức sống.
Đây là âm thanh thuộc về thế giới 000, âm thanh thuộc về sự bỏ rơi và hủy diệt, ngay cả tuyệt vọng cũng đoạn tuyệt, ngay cả di tích cũng tái nhợt vang lên những âm thanh diệt vong.
Cảnh tượng ngoài cửa là một thành phố công nghệ cao tàn phá, không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ cơ sở vật chất nào vẫn đang hoạt động, nơi này còn tồn tại, chỉ có hư vô.
Địch Hạt mang theo Quan Dục cùng Defit đi vào phế tích này, chung quanh khắp nơi đều là thần lực [Sợ Hãi] tản mát.
Đối với một phế tích mà nói quá mức nồng đậm, thế nhưng, đối với một thế giới mà nói lại quá mức trống rỗng.
Phảng phất thần lực vốn rót vào khi xâm lược thế giới, bởi vì mất đi mục tiêu, cùng với mất đi khống chế, chỉ là thuần túy tự nhiên tồn tại ở chỗ này, không có trật tự bay tán loạn, không có mục đích.
Họ đã hòa nhập vào thế giới bị bỏ hoang này, giống như không khí, giống như đất đai.
Giống như gió.
Phảng phất như là dấu chân của gió, tòa nhà chung quanh giống như phong hóa, sớm đã thối rữa, lộ ra bên trong vô hạn rách nát.
Đám người Địch Hạt có thể nhìn thấy đồ nội thất tứ phân ngũ liệt, những sản phẩm công nghệ cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-dan-loan-nhap-khung-du/2568660/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.