Đường Vũ tỏ vẻ đang nghe.
Lục Viễn Phương nói: “Một là, mọi người đều nói anh có ‘người trong lòng’, hai là Châu Lộ Lộ quyến rũ anh bất thành đang bị tầng tầng lớp lớp trong công ty hợp lực tẩy chay.” Lục Viễn Phương cười thầm trong lòng, cô gái của anh bị người ta ức hiếp kìa...
“Chuyện này sảy ra bao lâu rồi?”
“Một tuần, tôi nghĩ một tuần này, cô ấy chắc cũng không dễ dàng gì.”
Mắt Đường Vũ thoáng lạnh đi.
“Tôi biết rồi, cậu báo cáo đi.”
Lục Viễn Phương hơi ngạc nhiên, chỉ thế thôi à? Anh còn đang chờ xem vị này sẽ làm gì mà, như thế là xong rồi?
Đường Vũ nhướng mày, ý hỏi làm sao, Lục Viễn Phương mới vội vàng báo cáo.
Đúng giờ Châu Lộ Lộ ôm lấy hộp cơm ‘quý giá’ của mình lên tầng trên cùng. Trên mặt đầy vẻ không tình nguyện.
Bản chất của tư bản chính là bóc lột sức lao động của công nhân, bác Lê-nin nói chẳng sai tí nào. Đến miếng ăn vào bụng mà cũng muốn cướp. Vô nhân tính!
Lúc Châu Lộ Lộ đến, Đường Vũ đang ngồi trên sofa xem gì đó, thấy cô đến liền gấp laptop lại, cười cười.
“Cô ngồi đi.”
“Không cần đâu, tôi đem cơm đến rồi đi luôn.”
Đường Vũ nghiêm mặt: “Tôi nói cô có thể đi sao? Ngồi xuống đây!” thấy nghe Châu Lộ Lộ không nghe lời, Đường Vũ bổ sung: “Đây là lệnh của cấp trên.” Cô không nghe muốn bị trừ lương sao?
Châu Lộ Lộ run lên, ngồi xuống vị trí cách xa Đường Vũ nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-dai-nhan-theo-duoi-vo-yeu/2406086/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.