Châu Lộ Lộ sợ lại xảy ra tình huống như lần trước nên vội vàng ra đòn phủ đầu: “Tổng tài, anh đã hứa với tôi là không nói trừ lương rồi.”
“Ừ, không nói.”
“Tôi cũng không làm việc nhà gì đó đâu.”
“Không cần làm, cô chỉ cần chơi với Lady là được.” Đường Vũ cười híp mắt: “Tiện thể nấu vài món ngon, ừm Lady rất nhớ mấy món ăn cô làm đó.”
Châu Lộ Lộ dĩ nhiên không tin, nhưng mà cô cũng thích chơi với Lady nên thôi vậy.
Thế là Đường Vũ bị một người một chó bỏ rơi, ngồi ở một bên không ai đếm xỉa.
Mấy lần ho khan cũng không đổi được sự chú ý.
Đường Vũ: “...” anh có thể rút lại lời hứa kia hay không?
Đến tận khi Châu Lộ Lộ bắt tay vào nấu cơm, Đường Vũ cuối cùng cũng đuổi được bóng đèn sáng chói 2000W đi chỗ khác.
Đường Vũ dựa nửa người vào cửa nhìn bóng dáng bận rộn ở trong bếp.
“Tại sao không muốn làm thư kí cho tôi?”
“Không phải anh đã có thư kí rồi sao?”
“Tôi đuổi đi là được!”
Châu Lộ Lộ: “...”
“Tôi cũng chẳng có tài cán gì, với tôi mà nói làm gì cũng là bị coi thường thôi, cho nên cứ như cũ là được rồi.”
Đường Vũ nhíu mi, tức giận: “Bọn họ muốn coi thường liền để cho bọn họ coi thường sao? Chưa từng nghĩ đến việc chứng minh bản thân sao? Cô là con nhím à?” Đường Vũ nói rồi lại cảm thấy không đúng, con nhím còn biết xù lông, còn cô chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-dai-nhan-theo-duoi-vo-yeu/2406080/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.