Hai chân Châu Lộ Lộ như phản xạ có điều kiện, nhấc chân chuẩn bị chạy với tốc độ tên lửa, nhưng mẹ Châu còn nhanh hơn, nháy mắt đã tóm được cổ áo cô mà lôi lại.
“Mày định chạy đi đâu?”
“Đâu có, con chỉ là đang xem… xem xem có quên thứ gì không thôi mà.”
“Con với chả cái, không biết giống ai mà vừa nhìn thấy ba mẹ là bỏ chạy.”
“Con đã bảo là không phải mà.”
Châu Mạnh Trường ở một bên xem kịch, cười đến không dừng được: “Mẹ cầm cây chổi như thế, chị ấy sợ thế cũng phải thôi. Mọi người đừng làm rộn nữa, để con mời Đường ca vào nhà nào!”
Mẹ Châu nghe thế, vội vàng bỏ cây chổi trên tay xuống, thân thiệt cười: “Đúng rồi, tiểu Đường à, đừng đứng đó nữa, mau vào nhà ngồi đi, nào nào nào.” Chợt quay sang Châu Lộ Lộ: “Cái con bé này, còn không mau xách đồ cho tiểu Đường, thật là…”
Đường Vũ cười nhẹ, theo mẹ Châu vào nhà: “Được rồi Cô Châu, con tự xách được mà.”
“Không sao, đưa Cô xách cho, nặng thế này cơ mà.”
Ba Châu và Châu Mạnh Trường cũng theo vào, Châu Mạnh Trường vui vẻ lôi kéo anh: “Anh Tiểu Vũ, có quà cho em không, có không, có không???”
Chỉ có Châu Lộ Lộ một mình đứng ngoài cửa như bị đóng băng.
Có phải cô đi nhầm nhà hay không? Tại sao ba mẹ cô, em trai cô, không ai quan tâm cô thế này!!!
Còn nữa, tại sao họ biết Đường Vũ, mà còn rất thân thiết nữa là đằng khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-dai-nhan-theo-duoi-vo-yeu/2406039/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.