Tiếp Tân dè dặt đưa ra biên bản nhận lỗi của mình đến trước mặt Lăng Minh.
“Sếp…sếp ơi, em xin lỗi”
Lăng Minh cầm lấy xem, suýt nữa thì cắn lưỡi.
“Làm việc kiểu này cũng là làm à?!!”
Anh tức giận. Thật sự để giao lộn thẻ phòng thì không phải ai cũng làm được. Nhân viên của công ty anh vậy mà có thể lơ đãng đến mức đó thì thật không chỗ nào anh có thể giữ lại được nữa.
“Sếp ơi đừng sa thải em…”
Anh lạnh lùng.
Lúc định nói ra câu “ngày mai cô không cần đi là nữa” thì thiếu niên bên cạnh lên tiếng.
“Không sao đâu ạ, ai cũng có lỗi lầm”
Mãn Huy thật sự vui vẻ. Nghĩ đến cái dáng vẻ gớm ghiết kia, cậu thật sự mừng vì đó không phải “Sói” mà cậu hằng yêu thích.
May quá, không phải người kia.
Lăng Minh ngạc nhiên nhìn cậu.
“Thế phòng của em ở đâu ạ?” Mãn Huy không để ý đến ánh mắt của anh, tự nhiên hỏi.
“A, là phòng số 22 ạ” Tiếp Tân nhìn mặt Lăng Minh, đờ đẫn trả lời.
“Em cảm ơn” Mãn Huy nói một câu rồi xoay người đi tìm phòng số 22. Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước lại bị Lăng Minh nắm lại.
Anh chẳng nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu.
“Về chỗ tiếp tục làm việc đi” Anh nói với chị tiếp tân.
Chị tiếp tân vui mừng khôn xiết, vội cảm ơn rồi xoạt người rời đi.
“Anh gì ơi? Anh nắm tay tôi này, buông ra được không? Tôi có chuyện gấp cần giải quyết” Cậu nói.
Đáp lại cậu chính là nụ cười hết sức lẳng lơ của anh.
“Bắt được cưng rồi~”
…
Chuyện là vậy đó.
Sau đó cậu được anh đem về nhà, nói là ăn ở nhà hàng mất ngon rồi, về nhà anh ta nấu cơm ngon hơn.
Mãn Huy chắc chắn từ chối, chống cự liên tục. Nhưng mọi thứ chỉ giống như chú kiến cắn vào chân voi, chả đau chả ngứa.
Sau hơn 3 giờ tiếp xúc. Mãn Huy cảm thấy “Sói” trên mạng và “Sói” ngoài hiện thực thật ra chính là hai phiên bản khác nhau!
Sói trên mạng: em mau ngủ…
Sẽ là cái dáng vẻ vừa bất lực vừa nuông chiều gọi cậu, thật sự quá là đáng yêu.
Sói ngoài đời thật: theo tôi về nhà!
Chính là dáng vẻ làm ra bản thân mình ta đây chức cao, cực kỳ khó ở.
Sau đó cậu nhận ra, không phải là anh có vẫn đề mà là cách đọc chữ của mình có vấn đề!
Lúc đang suy nghĩ miên man thì Lăng Minh dọn cơm ra. Mùi hương thơm lập tức bay vào mũi cái người sáng giờ chưa ăn cơm. Mãn Huy sáng mắt lên.
Lăng Minh cười.
“Lại đây” Anh kéo cái ghế bên cạnh mình.
Mãn Huy bĩu môi.
“Tôi thèm vào, chú ngồi mình đi”
Trên này hai mươi mấy gần ba mươi, cậu thì chỉ mới 17 tuổi, gọi vậy là phải.
Lăng Minh giật giật khoé miệng.
“Lại đây với tôi” Anh gọi lần nữa, gần như là ra lệnh.
Mãn Huy bặm môi.
“Không!”
Lăng Minh bực bội đứng dậy ngồi sát bên cậu luôn.
Mãn Huy: “…”
“Ăn đi” Anh ta lại ra lệnh.
Mặc dù rất đói nhưng lại rất ghét cái dáng vẻ này của thằng cha này. Mãn Huy liếc mắt nhìn anh, khinh bỉ.
“Không đói, ăn mình đi” Cậu đẩy bát cơm vừa bới trước mặt ra xa, tuyệt tình không để nó vào mắt.
Lăng Minh trầm mặt xuống.
Anh cảm thấy “Huy Huy” của anh trên mạng và “Huy Huy” hiện thực có một sự khác biệt to lớn.
Huy Huy của anh sẽ là dáng vẻ nũng nịu gọi anh ơi, anh à, làm theo lời anh nói, luôn ngoan ngoãn như chú heo nhỏ.
Nhưng Huy Huy ngoài đời thì chính là dáng vẻ anh đi đông, cậu ta chắc chắn đi tây!
“Em. Mau. Ăn!” Anh bực bội lên tiếng.
“Không ăn! Tôi không thèm!” Cậu rống giọng lên đáp, thậm chí còn đập bàn đứng dậy, trừng mắt với anh.
Lăng Minh hết cách. Anh đánh vào cái mông kiêu căng của cậu một cái.
“Lì quá vậy hả?”
“Ông làm gì ạ! Ai cho đụng vô!”
“Sao không đụng vô? Em ngồi xuống ăn đàng hoàng thì tôi cũng chả thèm đụng vô!”
“Vô duyên quá đi à! Chú buông tui ra!”
“Mai ngồi xuống ăn ngoan mau lên!”
“Ăn ngoan? Tự mình ăn đi! Tui đi về!”
“Ai cho em về? Hỏi ý tôi chưa?”
“Tui có chân muốn đi sao đi! Ông quản được chắc?”
“Lì quá!”
“Ông buông ra! A!!! Ai cho ông đánh mông tui!!!”
…
“Thấy rõ không?”
“Rõ rồi”
Lăng Tu Kiệt cầm điện thoại, đừng ngoài cửa quay vào bên trong, cận cảnh tàn sát giữa hai động v…à không, nhầm…giữa hai con người.
Hạo Phong nhìn màn hình, cảm thấy anh của Tu Kiệt chính là muộn tao.
“Tàn nhẫn quá, tui không coi nỗi, cậu nhích camera ra chỗ khác” Hạo Phong nói.
Tu Kiệt đảo camera lại, xuất hiện trong khung hình chính là gương mặt của anh.
“Góc này được chứ?”
Hạo Phong cười lên.
“Được rồi, rất đẹp, tui rất thích”
Nhất thời, hai người cười lên cùng nhau.
…
Bên này lại không phải không khí hoà hợp như vậy.
Tân Nhiên đang cố gắng trèo lên ban công nhà Thanh Dương.
Thanh Dương ở trong một gia đình bình thường đủ ăn đủ mặc thôi. Nhưng Tân Nhiên lại là cậu ấm, vì ở gần nhau nên mới có nên tình bạn này…e hèm…bây giờ nó thậm chí không còn là tình bạn nữa.
Tân Nhiên vất vả lắm mới trèo lên được. Lau đi mồ hôi trên má. Cậu ta hít một hơi sâu rồi gõ cửa sổ ban công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]