Chương trước
Chương sau
Hạo Phong đứng hình. Giống như bị chìm hãm vào giọng nói của anh. Không có được thêm bất cứ phản ứng gì nữa.

Tu Kiệt cũng tương tự. Anh chắc có lẽ là tự làm tự say. Đến gần cậu lại ngại ngùng, lại có phần chìm đắm.

Cái cảm giác vừa đấm vừa xoa này khiến anh đê mê không chịu được. Yết hầu trượt lên xuống.

Một sự mềm mại đáp lên môi.

Hạo Phong trực tiếp chết máy.

Thật sự rất mềm, chẳng có vị gì cụ thể cả. Chỉ xót lại xúc cảm mềm mại đến khó tin.

Tim cậu đập giống như sấm nổ. Bên tai chỉ còn tiếng thì thầm thở dài tho thẻ của Tu Kiệt, kéo theo đó là cơn tê dại lan trang từ môi đến trái tim. Sau đó từ tim chạy dọc sống lưng. Truyền vào các mạch máu giống như khiến chúng sôi sùng sục lên.

Cái hôn đáp lại không quá 5 giây. Tu Kiệt rời đi. Anh cũng không khá khẩm hơn tí nào. Chỉ giống như người máy dời người đi, đôi mắt vẫn chăm chú vào cậu. Sợ cậu làm ra biểu cảm nào đó mà anh không chấp nhận được.

Hạo Phong bày ra gương mặt ngạc nhiên không thể nào diễn tả bằng lời được. Anh ngồi bật dậy, không dám nhìn anh. Lúng túng chẳng biết làm gì cả. Thật giống như con gái nhà lành bị bắt nạt.

Tu Kiệt: “Phong Hạo Hạo…tôi…”

“Rầm!!!”

“Mấy đứa đã đói chưa?!! Mau xuống ăn cơm nào!!”

Tử Chân trên tay vẫn còn đang cầm một cái giá múc. Ấy vậy mà vẫn cố gắng lên đây.

Ông sợ cái tên xấu xa này làm gì con mình mất!!!

Đáng tiếc là người nào đó đã làm rồi hết cả rồi.

Tu Kiệt xấu hổ vùi đầu vào tay, giả bộ mệt mỏi quá.

Hạo Phong thì mắt nhìn trân trân vào Tử Chân, một gương mặt vô hồn.

“Mau mau xuống ăn cơm thôi!” Tử Chân trực tiếp nắm lấy tay hai người lôi xuống lầu.



Mãn Huy đã ngồi trước bàn sẵn. Hai tay quy cũ để trên đùi giống như học sinh ngoan.

Nhìn thấy Tử Chân lôi hai tội đồ kia xuống lầu. Lại thấy Hạo Phong ăn cơm chẳng khác nhai sáp một chút nào, còn Tu Kiệt húp cháo mãi giống như uống nước lã. Trong đầu lại lặng lẽ suy đoán một chút.

Sau đó trực tiếp bị suy đoán của mình dọa sợ.

Hạo Phong không thể nào đi ăn hiếp con nhà lành người ta được!!!

Nhưng mà nếu như Tu Kiệt làm dâu nhà này…chậc chậc chậc, cũng được đó chứ.

Cậu chàng thoải mái gắp con cá lớn nhất bỏ vào chén.

Hạo Phong thấy Mãn Huy cứ nhìn Tu Kiệt mãi. Đột nhiên cảm thấy bực bội. Cậu trừng mắt nhìn cậu ta.

Ai cho ông nhìn!

Cậu ấy…cậu ấy vừa nảy còn hôn tôi đó!

Cậu tức giận lấy đũa chọc thẳng vào tàu hủ rồi đem lên miệng ăn ngấu nghiến.

Tu Kiệt nhìn cái nét trừng mắt này của cậu. Cảm thấy rất dễ thương. Thầm cười trộm trong lòng.

Sắp rồi…người yêu của mình…

Anh vui vẻ như cún bự gấp múc một muỗng cháo bỏ vào miệng.

Tử Chân thấy cái nét dịu dàng biến thái đó trên mặt Tu Kiệt hướng về phía con mình. Chỉ hận không thể dùng một cái mũ bảo hiểm loại tốt nhất đập lên đầu anh.

Thằng kia! Ai cho người nhìn con trai ta!!

Ông trực tiếp sắn một miếng cà rốt cho vào miệng.

Hạo Hiên lúc này đang ở công ty của mình.

Ông đã đói meo từ nảy đến giờ chỉ vì một câu nói “em sẽ đem cơm cho anh” của Tử Chân.

Vợ ơi! Em đâu rồi!!!

Những người với những suy nghĩ khác nhau lại lập nên một sự hài hoà khó diễn tả được.

Bữa cơm hôm nay phá lệ mà ngon không tưởng.

Sau khi ăn cơm xong. Tu Kiệt mặt dày nói mình vẫn mệt mỏi lắm nên muốn ở lại nhà họ Hạo một chút.

Tử Chân vốn không định đồng ý. Chưa kịp mở miệng đã thấy Hạo Phong chen vào, gật đầu một cái rụp.

Tử Chân: “…”

Con trai à. Ra góc này với ba, ba nói cái này cho con nghe.

Ông liên tục nháy mắt với Hạo Phong. Nhưng cậu lại vờ không nhìn thấy!

Hai người lấy cớ đứng cho tiêu cơm mà để dạo trên sân thượng.

Bây giờ vốn là 12 giờ hơn. Nhưng mà trời không nắng, lại còn hơi chuyển mưa. Không khí mang theo hơi nước ngọt ngào phả vào mặt. Vừa mát vừa lạnh lại khiến người ta ghiền.

Tử Chân nào muốn tạo cơ hội cho bọn họ như vậy. Ông đem một dĩa đồ tráng miệng chuẩn bị lên sân thượng. Nhưng chân chưa bước được mấy bước đã bị tiếng hét thất thanh của Mãn Huy ngăn lại.

“Chú ơi! Chú ơi! Có con chuột!”

Mãn Huy nhảy lên ghế sô pha, không ngừng la lên.

Tử Chân thấy vậy lập tức bỏ dĩa trái cây tráng miệng xuống. Cần lấy cây chổi phóng tới.

Ông chính là ghét nhất chuột!

“Đâu! Nó đâu?!!”

“Nó kìa! A…nó lại chạy mất rồi!”

Mãn Huy nhắm mắt, trong lòng thầm cầu khẩn hai người kia mau tâm tình nhanh lên!



Đối nghịch với không khí gà bay chó sủa dưới lầu.

Tu Kiệt và Hạo Phong nhắm cảnh sắc của bầu trời, vừa vô vị nhưng lại mang theo cảm giác lãng mạn khó tả.

“Hạo Phong, tôi…thích cậu” Tu Kiệt chậm rãi nói. Kể cả một câu nói bộc bạch như thế này mà cũng bị anh làm cho trở nên lạnh lùng.

Chính tai nghe thấy thì thật sự không thể tin được. Hạo Phong trượt xuống. Ngồi xổm. Không dám đứng lên.

Cậu thật sự rất ngại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.