Sao vậy?
Anh vờ hỏi.
Cô nắm chặt lấy cái gối, biểu tình vô cùng ủy khuất.
- Tôi... tôi không ngủ được, tôi sợ....
Anh cố nhịn cười. Sao mà đáng yêu quá đi!
Tống Hoài Nam giả vờ không hiểu, thoải mái dựa lưng vào ghế tiếp tục trêu đùa cô.
- Vậy sao? Em vào đây có chuyện gì?
Thấy nét mặt giả ngơ của anh Nhu Ái vô cùng tức giận, thật muốn cắn anh một cái thật là đau. Cô cắn chặt môi dưới, ngẫm nghĩ một hồi mới dám nói.
- Anh cho tôi ngủ chung nhé? Tôi sẽ không làm gì đâu, đảm bảo sẽ không vượt qua ranh giới.
Người nên lo lắng ở đây là cô. Như vậy không khác nào tự hiến mình cho giặc. Anh vờ suy ngẫm một chút rồi mới gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nằm chung trên một chiếc giường, đặt gối ôm ở giữa. Một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể ngủ được, có chút không thoải mái.
Nghĩ vậy nên cô định ra sofa nằm. Dù sao nằm đâu cũng không ngủ được, nằm sofa thì hơn.
Quay qua thì thấy anh đã ngủ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy tránh làm phiền đến anh, chưa kịp đặt chân xuống giường thì đã bị Tống Hoài Nam kéo ngược lại.
- Khuya rồi em còn định đi đâu?
Nhu Ái bị kéo ngã xuống người anh. Sự khác biệt về giới tính khiến cô như một con mèo nhỏ nằm gọn trong vòng tay anh.
Cô nghe rõ mồn một nhịp tim của ai đó đang đập liên hồi, không biết là của cô hay của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-con-em-roi-vao-tay-soi-roi/2840124/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.