Đến khi kết thúc bữa tối đã là gần 9 giờ, Thích Hân Nhiên nhìn ngoài trời đổ mưa to lại có sét đánh, định bụng đợi ngớt mưa rồi đi, bèn ngồi xuống sô pha mở máy tính ra làm việc.
Dù sao Ngụy Nam cũng muốn đưa cô về nên không ý kiến gì, anh mang đĩa vào trong bếp rửa, lúc đi ra bưng theo một đĩa salad hoa quả đặt trên bàn trà hỏi cô xem có muốn ăn hay không.
“Tôi đang bận xíu.” Thích Hân Nhiên nhìn vào màn hình gõ chữ lạch cạch, nhận thấy có thứ gì đó đưa tới bên miệng, cô há miệng ngậm, vừa nhai vừa lúng búng nói: “Tối muộn thế này mà ăn salad trộn sốt thì quá độc ác.”
“Em không thích à?” Ngụy Nam nhướng mày.
“Không, chẳng qua là lượng calories cao.” Thích Hân Nhiên thuận miệng đáp: “Lúc tôi ăn trái cây sẽ không trộn sốt đâu.”
Ngụy Nam không nói gì, yên lặng tìm miếng không dính sốt rồi đút cho cô.
“Ừm……” Thích Hân Nhiên còn đang đặt sự chú ý vào máy tính, chỉ lo làm việc chứ không để ý xem trái cây đến miệng thế nào, được đút miếng nào thì ăn miếng nấy, dù sao cô cũng không phải tự ra tay.
Mãi cho đến khi gõ xong dòng chữ cuối cùng cô mới ngẩng đầu lên, trông thấy ai kia đang cầm dĩa đút trái cây vào miệng cô.
Thích Hân Nhiên: “……”
Người này có thần kinh thô hay là đang cố ý vậy?!
“Sao thế.” Ngụy Nam nhìn vẻ mặt khó nói của cô, bĩu môi: “Em không cần thì thôi, tôi tự ăn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-truoc-yeu-sau/2498956/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.