“Em có ứng phó được không?” Ngụy Nam không yên tâm: “Mẹ anh thật sự rất khó……”
“Anh mau đi đi!” Thích Hân Nhiên dùng cả tay lẫn chân đẩy anh vào phòng ngủ thay đồ: “Bác gái trông thấy anh thế này em mới càng khó ứng phó.”
Cô không định kể rằng thật ra đôi bên đã sớm gặp nhau, vốn định trả thù anh nên cố tình chưa nói, ai ngờ trái lại tự gắp lửa bỏ tay mình……
“Thế thì em đừng mở vội.” Ngụy Nam dặn: “Chờ anh thay xong rồi cùng đi.”
“Được rồi được rồi.” Cô hết sạch kiên nhẫn, đẩy mạnh anh vào phòng rồi đóng sầm cửa lại: “Anh nhanh lên đấy!”
Chuông cửa không réo nữa, chẳng rõ do bà Ngụy quá kiên nhẫn hay do đã đoán được tình hình trong nhà —— đương nhiên cái sau chiếm nhiều khả năng hơn, Thích Hân Nhiên vừa nóng lòng lại căng thẳng, vừa đếm thời gian vừa cúi đầu kiểm tra quần áo của mình.
Hmmm, ngoài việc hơi nhăn thì…… Hẳn là không có vấn đề gì.
Cô kéo vạt áo, cúi người chỉnh lại ống quần, trông thấy đôi dép hường phấn trên chân thì bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi anh đi chân đất. Thế là cô chạy ra sô pha xách đôi màu xanh của ai kia đặt xuống trước cửa.
20 giây!
Sao cha nội kia vẫn chưa ra nhỉ?!
Mặc bừa cái ao phông cũng lâu đến thế sao?
Còn lề mề nữa là cô đạp cửa xông vào mặc giúp anh đấy ——
“Xong rồi!”
Cửa phòng bật mở kéo theo một cơn gió lướt qua khiến cô híp mắt, đến khi mở lại thực sự chỉ muốn vả bay màu cái tên đang cài cúc áo kia!
“Ở nhà anh mặc áo sơmi làm gì?” Thích Hân Nhiên cạn lời, duỗi tay cài giúp anh mấy cái: “Quên mất bác gái còn đang chờ à?”
Vừa rồi cũng vậy, tắm xong còn mặc áo sơ mi, đúng là nghiêm chỉnh.
“Vì có em ở đây mà.” Ngụy Nam xỏ dép lê, dang cánh tay ôm lấy bả vai cô: “Đi, đón mẹ thôi.”
“Anh nghiêm túc cho em nhờ.” Thích Hân Nhiên xí một tiếng, song bởi trong lòng căng thẳng nên không hất tay anh ra, chỉ bước theo tới trước cửa.
Ngụy Nam không căng thẳng như cô, vả lại thực sự đã kéo dài thời gian nên trực tiếp mở cửa chào: “Mẹ ạ.”
“…… Con chào bác gái ạ.” Thích Hân Nhiên giật giật bả vai nỗ lực dịch sang bên cạnh, cuối cùng bị ai đó ôm trở lại, cảm xúc ngượng ngùng mới tan đi không lâu nháy mặt quay về.
“Ồ xin chào.” Bà Ngụy vẫn tươi cười đứng ngoài cửa, tay xách một cái túi bảo vệ môi trường, không hề ngoài dự đoán nhìn hai người họ: “Mẹ tắc trách quá, chưa báo trước đã tự ý tới, quấy rầy đến hai đứa rồi phỏng?”
Câu hỏi này khiến Thích Hân Nhiên không ngóc đầu lên nổi, trái lại ai đó mặt rất dày gật đầu: “Đúng ạ.”
!!!
Anh nói gì thế?!
Đã dặn đứng đắn rồi cơ mà!
Thích Hân Nhiên tức giận véo thật mạnh vào hông anh, nhân lúc Ngụy Nam chịu đau tránh thoát bèn đi lên nhận lấy túi đồ trong tay bà Ngụy, cười gượng: “Không ạ không ạ, bác đừng nghe anh ấy nói linh tinh, à…… Bác gái vào nhà trước đi ạ.”
“Được rồi.” Bà Ngụy vẫn toe toét, tranh thủ lúc Thích Hân Nhiên quay lưng lại lấy dép lê cho bà thì nhanh chóng nguýt con trai một cái.
Thằng nhãi không lễ phép, chỉ biết đuổi mẹ đi, hừ.
“……” Ngụy Nam hừ một tiếng, mím môi khoanh tay tựa vào tường.
Vâng vâng vâng, lúc mẹ tra địa chỉ nhà con có lễ phép không?
“Chẳng qua mẹ muốn quan tâm tới đời sống tình cảm của con trai một chút thôi?” Bà Ngụy ngồi trên sô pha, nhìn cô gái đang vào phòng bếp rót nước, nhỏ giọng trách cứ: “Nếu con không giấu giếm dẫn người ta về nhà thì mẹ phải lắm chuyện thế này chắc.”
“Mẹ đừng lấy cớ.” Sao Ngụy Nam lại không biết ý đồ của mẹ mình chứ, chủ yếu vì rảnh quá sinh tò mò thôi: “Con thật sự không có bạn gái thì biết dẫn ai về nhà được.”
“Hiện tại có rồi đấy thôi.” Bà Ngụy chống cằm nhìn anh, bỗng giơ ngón tay lau khoé miệng anh, cười tủm tỉm cho anh xem.
…… Đậu má.
Son môi.
Có lẽ ban nãy hôn quá cuồng nhiệt nên bị dính, chỉ có chút xíu, vừa rồi anh soi gương cũng chưa phát hiện ra.
“……” Ngụy Nam im lặng, cúi đầu chợt nhìn thấy bên chân bàn trà còn sót lại một cục giấy, trong lòng lập tức chột dạ, duỗi chân nhanh chóng đẩy giấy xuống dưới gầm bàn.
Bên kia Thích Hân Nhiên đã rót nước xong đi ra, khách khí bưng đến trước mặt bà Ngụy: “Bác gái uống trà đi ạ.”
“Cảm ơn con.” Bà Ngụy nhận lấy uống một ngụm, không nóng không lạnh, độ ấm vừa vặn, gật đầu cười toe: “Tiểu Nhiên đừng đứng, ngồi xuống tâm sự đi.”
Tâm sự á……
Phải chăng đấy là biến tướng của gặp phụ huynh?
Bọn họ mới yêu đương sang ngày thứ hai mà???
Chưa gì đã???
Thích Hân Nhiên cảm thấy vô cùng áp lực, nhìn túi bảo vệ môi trường đặt trên bàn cơm, định vin cớ trốn đi chốc lát.
“Bác gái mang canh tới ạ?” Cô lấy bình giữ nhiệt ra: “Con mang canh đi hâm nóng nhé.”
“Ừ…… Không cần hâm nóng lại đâu.” Bà Ngụy gọi cô lại: “Bác mới đổ được một lúc, hẳn là vẫn còn nóng……”
“Không sao không sao, con hâm nhanh thôi ạ.”
Thích Hân Nhiên ôm bình giữ nhiệt vội vàng vào phòng bếp, đi đến vị trí phòng khách không nhìn thấy mới lặng lẽ thở phào.
Haiz, thật là kích thích.
Mấy phút ngắn ngủi vừa qua quả thực còn kích thích hơn so với cuộc vận động cách đây một tiếng.
Không được.
Cô cần bình tĩnh lại.
……
Canh trong bình giữ nhiệt đã không quá nóng, Thích Hân Nhiên bỏ vào lò vi sóng một lát, chờ đến khi nước canh bắt đầu bốc khói mới tắt đi.
Cảm xúc rối bời cũng dần dần dịu lại.
Chỉ còn hơi căng thẳng.
Quá đột ngột.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng bà Ngụy sẽ tới vào hôm nay…… Vào thời điểm này.
Mới rồi theo Ngụy Nam ra mở cửa, trong lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Haiz.
Lần trước Bà Ngụy hiểu lầm quan hệ giữa cô với Ngụy Nam, cô còn liên tục phủ nhận, hiện tại thì…… Đau mặt quá.
Đau vcl luôn.
Thích Hân Nhiên sờ mặt mình, không chỉ đau mà còn bắt đầu nóng lên.
Khỏi nghĩ khỏi nghĩ đi, chuyên tâm làm việc đã.
Cô lấy một cái bát trong tủ khử trùng ra, trước khi tới bà Ngụy không biết có cả cô nên chắc hẳn chỉ mang theo phần của Ngụy Nam, vì thế cô đổ đầy một bát rồi cẩn thận bưng ra ngoài.
Trong phòng khách, bà Ngụy ngồi trên sô pha, hai tay đặt lên đầu gối, dáng ngồi rất lịch sự.
Trái lại, Ngụy Nam bắt chéo chân tựa vào sô pha, cánh tay gác lên lưng ghế, trông chẳng khác gì đại gia. Lúc Thích Hân Nhiên vòng qua bàn trà chỉ muốn đá anh một cái nhắc nhở giữ lễ phép trước mặt người lớn.
“Anh cầm lấy đi.” Cô giơ bát cho anh: “Không nóng đâu, vừa đủ uống đấy.”
“Tiểu Nhiên không uống à?” Bà Ngụy thấy cô chỉ bưng một cái bát ra thì hỏi: “Bác mang rất nhiều mà, hai đứa uống thoải mái.”
“À, con tưởng rằng……” Thích Hân Nhiên lại vội vàng đứng lên, ngượng ngùng đáp: “Vậy con đổ thêm bát nữa.”
“Cho anh bát nữa.” Ngụy Nam đã uống xong, đưa bát cho cô: “Để thừa cất tủ lạnh, đến khi anh đi công tác về thì hỏng hết.”
“Vâng ạ.” Thích Hân Nhiên lên tiếng, cầm bát trở về phòng bếp.
Bởi vì bưng qua bưng lại quá phiền nên cô uống hết phần của mình rồi mới mang phần của Ngụy Nam ra, sau đó nghiêm chỉnh ngồi xuống bên cạnh anh.
Thoạt trông tâm trạng của bà Ngụy khá tốt, không hỏi này hỏi nọ, chỉ tán dóc một số chuyện rồi lại hỏi hai người ăn cơm hay chưa.
Ngụy Nam vẫn đang chậm rãi ăn canh, không biết do uống no quá hay lười trả lời.
“Tụi con ăn rồi ạ.” Thích Hân Nhiên gật đầu.
“Hai đứa ăn gì rồi?” Bà Ngụy hỏi.
“Pizza ạ.” Ngụy Nam chen vào đáp: “Tự làm.”
Anh vừa dứt lời cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Tuy rằng phong cách của bà Ngụy tương đối thiếu nữ…… Khụ, trông có vẻ không bảo thủ cứng nhắc như các phụ huynh khác nhưng cũng không cảm thấy buổi tối ăn mỗi pizza là được, vừa dầu mỡ lại chẳng lành mạnh, nếu là nhà cô thì đã bị bố mẹ xách tai dạy dỗ rồi.
Thích Hân Nhiên thầm nghĩ xong đời, đang định bổ sung thêm gì đó để cứu vãn thì bà Ngụy lại bất mãn trừng con trai một cái.
“Thằng nhãi này thật là, con làm vậy qua loa quá.”
…… Hử?
Sao lại qua loa?
Thích Hân Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn vẻ mặt khuôn buồn nói chuyện của Ngụy Nam thì bỗng phản ứng lại.
“Không đúng à?” Bà Ngụy tỏ vẻ chê bai: “Con đưa Tiểu Nhiên về nhà ăn mà lại nấu qua quýt cái này tiếp đãi người ta ư?”
Ngụy Nam: “……”
Làm cái này thì sao?
Chính cô đòi ăn nên mới làm mà.
Hơn nữa trông pizza có vẻ dễ làm chứ cũng tốn công tốn sức lắm chứ bộ?
Anh lười giải thích với bà mẹ chẳng có tay nghề kia, vì thế chỉ lạnh mặt đáp lại một chứ: “Vâng.”
“Ô cái thằng nhãi này, thái độ gì thế hả?”
Bà Ngụy trợn tròn mắt, hai má tức giận phồng lên, tròn tròn trông vô cùng đáng yêu…… Không, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là bà móc điện thoại ra, uất ức sắp khóc đòi mách tội với bố của Ngụy Nam.
666, còn có động tác này nữa hả?
Từ nhỏ đến lớn chỉ luôn nhìn thấy bố mẹ trưởng thành chín chắn không bao giờ ân ái trước mặt người khác như Thích Hân Nhiên tỏ vẻ rất đỗi khiếp sợ.
“Vâng vâng vâng, con sai rồi, còn xin lỗi mẹ.” Ngụy Nam kéo tay đang cầm điện thoại của bà, bất đắc dĩ đáp: “Cuối tuần con về nhà ăn cơm được chưa?”
“…… Được rồi.” Bà Ngụy khụt khịt mũi, quệt hàng nước mắt không tồn tại: “Thế Tiểu Nhiên thì sao?”
“Cuối tuần cô ấy có việc bận nên không tới được ạ.”
Không chờ Thích Hân Nhiên suy nghĩ cẩn thận tại sao đề tài lại từ “Làm pizza qua loa” nháy mắt chuyển thành “Cuối tuần về nhà ăn cơm”, Ngụy Nam đã mở miệng từ chối giúp cô.
“Mẹ có hỏi con đâu.” Bà Ngụy không thèm để ý đến anh: “Tiểu Nhiên, cuối tuần con có rảnh không?”
Thích Hân Nhiên do dự mím môi.
Có là có……
Cũng thật quá nhanh.
Thứ nhất cô và Ngụy Nam mới xác định quan hệ, sau này còn chưa biết đi được tới đâu, gặp bố mẹ quá sớm chỉ sợ khiến mọi việc trở nên phức tạp.
Thứ hai…… Cô còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Nếu hôm nay bà Ngụy không đến một cách bất ngờ thì cô thậm chí còn chưa nghĩ tới chuyện gặp mặt phụ huynh.
Yêu đương nên là một việc nhẹ nhàng vui vẻ.
Cô không muốn tạo áp lực cho bản thân, cũng không muốn làm tăng gánh nặng cho anh.
“Ngại quá, bác gái à.” Dù biết bà Ngụy có ý tốt nhưng Thích Hân Nhiên vẫn lắc đầu từ chối: “Cuối tuần con có hẹn với bạn đi thảo luận bài tập, có lẽ khuya mới xong ạ.”
“Thế à.” Bà Ngụy vô cùng tiếc nuối: “Vậy thì chỉ có thể hẹn con lần sau thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]