“Em có ứng phó được không?” Ngụy Nam không yên tâm: “Mẹ anh thật sự rất khó……”
“Anh mau đi đi!” Thích Hân Nhiên dùng cả tay lẫn chân đẩy anh vào phòng ngủ thay đồ: “Bác gái trông thấy anh thế này em mới càng khó ứng phó.”
Cô không định kể rằng thật ra đôi bên đã sớm gặp nhau, vốn định trả thù anh nên cố tình chưa nói, ai ngờ trái lại tự gắp lửa bỏ tay mình……
“Thế thì em đừng mở vội.” Ngụy Nam dặn: “Chờ anh thay xong rồi cùng đi.”
“Được rồi được rồi.” Cô hết sạch kiên nhẫn, đẩy mạnh anh vào phòng rồi đóng sầm cửa lại: “Anh nhanh lên đấy!”
Chuông cửa không réo nữa, chẳng rõ do bà Ngụy quá kiên nhẫn hay do đã đoán được tình hình trong nhà —— đương nhiên cái sau chiếm nhiều khả năng hơn, Thích Hân Nhiên vừa nóng lòng lại căng thẳng, vừa đếm thời gian vừa cúi đầu kiểm tra quần áo của mình.
Hmmm, ngoài việc hơi nhăn thì…… Hẳn là không có vấn đề gì.
Cô kéo vạt áo, cúi người chỉnh lại ống quần, trông thấy đôi dép hường phấn trên chân thì bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi anh đi chân đất. Thế là cô chạy ra sô pha xách đôi màu xanh của ai kia đặt xuống trước cửa.
20 giây!
Sao cha nội kia vẫn chưa ra nhỉ?!
Mặc bừa cái ao phông cũng lâu đến thế sao?
Còn lề mề nữa là cô đạp cửa xông vào mặc giúp anh đấy ——
“Xong rồi!”
Cửa phòng bật mở kéo theo một cơn gió lướt qua khiến cô híp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-truoc-yeu-sau/2498933/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.