11 rưỡi tối, quản lý ký túc xá đúng giờ đi khóa cổng, chưa kịp khóa xong đã bị một cô gái chạy như bay tới duỗi tay chặn lại, đành phải mở cổng cho cô vào.
“Cháu xem bây giờ là mấy giờ rồi? Ra ngoài mải chơi không nhìn đồng hồ đúng không? Gần đây xảy ra nhiều việc, xung quang trường mình đều là đường ngoại ô vắng vẻ, con gái con đứa về muộn thế này không sợ nguy hiểm à……”
Có lẽ đã lâu người quản lý đầy trách nhiệm này không bắt được ai, nay tóm được cô thì bắt đầu thao thao bất tuyệt răn dạy, còn không cho cô giải thích vì sao lại về muộn.
Mắt thấy thời gian cắt nước nóng càng ngày càng gần, Thích Hân Nhiên nhanh chóng quyết định giải thích xong cho người quản lý rồi lập tức quay người chạy đi —— dù sao cả ký túc xá có tận mấy trăm người, cô không để lại tên tuổi hay số phòng ký túc xá thì chưa chắc ngày mai người quản lý còn có thể nhận ra cô là ai.
Cô lao về ký túc xá với tốc độ tên lửa, không kịp thở dốc một hơi đã nhanh chóng lấy đồ vào phòng tắm tắm rửa.
Đến khi tắm xong vừa khéo đúng 12 giờ, chẳng còn một giọt nước ấm nào.
Phù, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Thích Hân Nhiên thở phào, nhẹ nhàng cất đồ đi.
Chung Tình và Nghiêm Chân đều đã lên giường ngủ, cô không bật đèn to mà bật đèn bàn, soi gương bôi mỹ phẩm dưỡng da.
…… Một bên bôi một bên nhắn WeChat cho người nào đó.
– Em tắm xong rồi nè, đang chuẩn bị ngủ.
Dù sao quan hệ hiện tại không giống trước kia nữa, phải có tính tự giác của một người bạn gái.
Ví dụ như báo cáo lịch trình mỗi ngày, làm gì đi đâu với ai, sau khi hẹn hò sẽ nhắn với anh đã về đến ký túc xá chưa, cùng với những việc vặt blah blah.
Đương nhiên, tiền đề là cô có thể nhớ rõ.
Tình huống đặc thù như hôm nay thì chậm mất nửa tiếng mới nhắn cho anh.
Nhưng ai kia lại không trả lời ngay.
Không biết anh đang làm gì.
Chưa về đến nhà ư?
Cô muôn gọi điện thoại cho anh nhưng sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng đang ngủ, vì thế không để ý tới anh nữa mà tiếp tục soi gương bôi mỹ phẩm.
“Ting.”
Thẳng đến khi cô bò lên giường nằm xuống chuẩn bị ngủ, người nào đó mới trả lời.
Pizza phủ kín phô mai và thịt khiến người xem thèm nhỏ dãi, cái tay ở góc trên bên phải kia đã không nhịn được thò tới ăn vụng……
Đậu má.
Cái tay kia chẳng phải là của cô đấy ư?
Đã bảo đừng chụp mà anh vẫn cố ý chụp đúng không!
Thích Hân Nhiên cạn lời nhấn vào, biết ngay mà, bình luận bên dưới đã nổ tung.
– Uầy! Chúc phúc anh Lâm!
– Tay chị gái mlem quá dị!
– Lắc tay chị gái đeo do anh Lâm phải hơm?
– Chúc 99.
– Sống chung với nhau rồi phỏng? (tay che miệng cười)
– Ngọt quá zậy QAQ Peggy là tên thân mật sao ~
…… Tên thân mật cái con khỉ!
Thích Hân Nhiên xem xong chỉ muốn đánh người.
– Chắc là lợn con Peggy đó.
– Anh Lâm bảo chị gái là lợn liệu có bị phạt quỳ ván giặt đồ không ha ha ha
– Biết đâu là ám hiệu thì sao! ID hoặc là avt gì đó →_→
Nhìn đến đây, Thích Hân Nhiên căng thẳng tức thì.
Toi rồi.
Hình như thế thật?!
Avt acc clone Weibo của cô để ảnh lợn con Peggy đấy!
Cơ mà không đúng…… Không đời nào anh lại biết được acc clone của cô.
Bởi chưa từng tuyên truyền trên acc chính, fans bên acc clone cũng không nhiều, mỗi lần tăng follow cô đều sẽ xem qua ID để đề phòng bị người quen ngoài đời chú ý, thế cho nên có thể khẳng định Ngụy Nam tuyệt đối không follow cô.
Trừ phi anh cũng lập clone, sau đó dùng clone theo dõi cô……
Không không không, chỉ là trùng hợp thôi.
Cô chưa từng thấy ID nào liên quan đến cái tên Nam Lâm cả.
Ừm, chắc chắn là ai kia định nhân cơ hội để mắng xéo cô là lợn mà thôi.
Nhất định là vậy.
Thích Hân Nhiên tự mình an ủi gật đầu, thở phào.
Hơn nữa, có biết bao nhiêu người dùng ảnh đó làm avt, fangirl muốn stalk cũng chẳng stalk được ra cô, khỏi cần thay avt kẻo giấu đầu lòi đuôi.
Tuy nhiên còn có người giấu đầu lòi đuôi hơn cô……
Tụ Lí: Chúc anh hạnh phúc.
Mới rồi cô nhanh tay lướt qua, hiện tại kéo xuống chợt nhìn thấy bình luận này, thời gian gửi đi gần như ngay sau khi dòng trạng thái Weibo được đăng tải, hiện giờ đã được react đẩy lên top bình luận.
Bên dưới là một loạt tiếng kêu thương tiếc của fan CP.
An ủi ôm một cái, khen anh ta lịch sự, ai không rõ chân tướng thì xin được phổ cập khoa học, còn có một đám người…… Trái lại mắng Nam Lâm là nam cặn bã.
Thích Hân Nhiên: “???”
Ủa má, sao lại là nam cặn bã?
Một bình luận bốn chữ thêm một dấu chấm câu, ngay cả icon cũng chẳng có, nhón fan CP này liệu bị ảo tưởng quá không?
Cô nhíu mày, trong lòng tự dưng thấy khó chịu.
Không chỉ khó chịu trước fan CP vu khống bình luận tào lao mà còn khó chịu với cái người tên Tụ Lí ké fame bất chấp kia.
Từ khi Nam Lâm rời khỏi câu lạc bộ đã chẳng thèm phản ứng với anh ta, nội tình không thể tìm tòi nghiên cứu, nhưng ít ra trên Weibo đã thật lâu không tương tác.
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, song hiển nhiên Nam Lâm không muốn duy trì mối quan hệ bán hủ lăng xê đó nữa…… Không, phải nói là anh đã không muốn để mặc Tụ Lí tiếp tục dùng anh lăng xê, bình luận trên Weibo và phòng live stream có người nhắc tới Tụ Lí, tất cả đều bị anh làm lơ, cũng chẳng đáp lại.
Theo đó mà so sánh, rõ ràng hành vi của Tụ Lí là cố tình.
Bình thường những lần đơn phương tương tác đã vậy, lần này gửi bình luận cũng vậy, nếu tách biệt riêng ra thì chẳng thấy gì nhưng khi đặt dưới Weibo này lại cứ có cảm giác anh ta đang cố tình dẫn dắt fan CP nghĩ đến mối tình tay ba máu chó.
Nếu không biết Tụ Lí là nam thì chắc chắn cô sẽ nghi ngờ người này thực sự có cảm tình với Ngụy Nam.
Vả lại……
Tối nay tâm trạng Ngụy Nam bỗng nhiên bực bội dường như cũng là vì cô cho anh đọc những bình luận liên quan đến Tụ Lí thì phải.
Còn cả lúc live stream nữa, mỗi lần dòng comment bắt đầu nhắc đến Tụ Lí đại đại thì anh sẽ dời mắt, cúi đầu yên lặng nấu ăn.
Lúc ấy cô còn cảm thấy anh rất nghiêm túc, hiện tại ngẫm lại có lẽ do lười đáp lại chăng.
Haiz.
Quả thực rất phiền.
Có đôi khi quá nổi tiếng cũng là gánh nặng, đối đầu bị mắng, nhường nhịn cũng bị mắng, chỉ cần bọn họ nhìn bạn ngứa mắt thì nói gì làm gì đều sai tất.
Những thế hệ CV trước bị buộc rút lui khỏi giới ít nhiều là do nguyên nhân này cả.
Thích Hân Nhiên thầm thở dài, tắt màn hình ném vào góc giường, trở mình.
Lơ đãng lại chạm phải cái lắc trên cổ tay.
Kim loại mang đến xúc cảm lạnh lẽo, trong bóng đêm không thấy được ánh lấp lánh mà chỉ có độ cứng chọc vào ngón tay cô.
Đồ ngốc kia.
Tại sao có chuyện buồn mà lại không tâm sự với cô?
Còn uất ức dựa vào vai cô đòi ôm một cái, thà rằng mất mặt chứ không chịu nói thật.
Thật là……
Tuy nhiên khi ai kia ôm cô cọ cổ, tóc mềm mại, giọng điệu rầu rĩ, cảm giác thật đáng yêu…… Như chú chó con vậy.
Hơn nữa chó con tức giận sẽ lồng lên cắn người.
Cắn rất hung hăng.
Nhào lên biến thành chó săn to lớn, đè chặt làm cô không động đậy được, đành bất lực mặc anh xằng bậy.
……
Thích Hân Nhiên kéo chăn che mặt, trong căn phòng tối im ắng, cô nghe thấy tiếng trái tim mình thình thịch loạn nhịp.
Khụ khụ, ngủ.
Ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa đấy.
Thứ sáu không phải học nhiều, cô chỉ có tiết buổi sáng, học xong thì đi ăn trưa với mấy cô bạn cùng phòng. Sau đó Chung Tình và Nghiêm Chân về ký túc xá nghỉ ngơi, theo thường lệ Thích Hân Nhiên nhờ các cô ấy mang máy tính về phòng còn bản thân thì vác túi vào nội thành tìm Ôn Thời chơi.
Sau khi ở bên Ngụy Nam, do cô nàng tác giả này muốn chạy deadline nên hai người chẳng có thời gian gặp nhau, hôm nay mới có dịp rảnh rỗi hẹn nhau dạo phố. Đương nhiên Ôn Thời lại không nhịn được dò hỏi tình hình chi tiết ngày hai người chính thức xác định quan hệ.
“…… Uầy, quà đính ước đây hả.” Ôn Thời kéo tay cô ngắm nghía, cười nói: “Anh ấy chọn khéo thật, vừa hợp với cậu lại rất đẹp.”
“Cũng bình thường.” Thích Hân Nhiên giả vờ không thèm để ý thu tay về: “Chung Tình còn bảo trông quá nữ tính, không phù hợp với phong cách đàn ông của tớ đây.”
“Nào có, chính cô ấy mới đàn ông ý.” Ôn Thời lắc đầu: “Cậu xem mỗi ngày cô ấy toàn lảm nhảm cái gì trên Weibo kìa.”
Thích Hân Nhiên suy nghĩ, bắt chước giọng điệu của Chung Tình: “Ông đây sắp cứng rồi!!!”
“Ha ha ha ha ha đúng.” Ôn Thời cười muốn ná thở: “Cậu bắt chước giống vl luôn!”
“Dĩ nhiên, ngày nào tớ chả nghe cô ấy đập bàn nói với máy tính chứ.” Thích Hân Nhiên thở dài: “Nhất là khi kịch truyền thanh diễn cảnh H còn bật loa ngoài cho cả ký túc xá nghe nữa.”
Ôn Thời cười một lúc lâu mới ngừng được: “Hân Nhiên, cậu phải giấu kín danh tính của bạn trai đấy, tuyệt đối đừng để hai hủ nữ kia biết, nếu không…… Khụ.”
Nếu không một ngày đẹp trời nào đó cô lại nghe thấy tiếng bạn trai mình rên trong ký túc xá.
“Khỏi nhắc, tớ biết rồi.” Thích Hân Nhiên nghĩ đến cảnh đó mà hoảng: “Chẳng may bất hạnh bại lộ, tớ sẽ…… Chịu khó mua tai nghe cho họ vậy.”
“Úi?” Ánh mắt Ôn Thời sáng ngời: “Tớ cũng muốn! Cậu mua cho tớ trước đi!”
“Cậu thích nghe thế nào chả được.” Thích Hân Nhiên rất hào phóng: “Đặc cách cho bạn thân chỉ có mình cậu hưởng thôi.”
“……” Ôn Thời không nói lại được cô, hừ một tiếng, xoay người đi vào cửa hàng nội y.
Thích Hân Nhiên cười theo sau.
Cửa hàng nội y rất lớn, kiểu dáng phong phú, Ôn Thời chọn vài bộ đi thử, Thích Hân Nhiên không định mua nên đi dạo quanh cửa hàng chờ cô ấy thử đồ.
Dạo đến khu đồ ngủ thì dừng lại ngắm nghía, cảm giác khá đẹp bèn yên lặng bắt đầu chọn.
Thật ra cô cũng không có thói quen mặc đồ ngủ, bình thường đều mặc áo phông cũ thêm quần đùi thể thao là xong, đi ngủ chẳng ai để ý mặc gì đâu mà.
Nhưng nếu qua đêm ở nhà ai kia…… Khụ, chú ý một chút vẫn hơn.
Dù gì có thêm một người, hơn nữa người này rất có thể sẽ ngắm cô ngủ, không thể ăn mặc quá tùy tiện.
“Hân Nhiên, cậu muốn mua đồ ngủ à?”
Ôn Thời đi tới trông thấy Thích Hân Nhiên đang cầm hai bộ đồ ngủ, ban đầu còn cảm thấy bất ngờ song rất nhanh sau đó đã lại gần khẽ nói: “Á à, cậu mua mang tới nhà bạn trai mặc đúng không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]