“……” Thích Hân Nhiên lập tức ngậm miệng, thoáng ngượng ngùng quay mặt đi, hắng hắng giọng: “Khụ khụ.”
Trước cô từng hát cho đội văn nghệ, nhưng kể từ năm lớp 4 tiểu học về sau thì cô không hát trước đám đông nữa. Cô không đặc biệt hứng thú với nó, nhiều khi đến KTV, cô chỉ ngồi ăn uống chứ không bao giờ động vào micro.
Mới rồi hát làm cô cảm thấy rất thẹn.
Ngụy Nam liếc nhìn cô, ngoài miệng tiếp tục hát còn tay lại hư hỏng ôm eo cô, xoa nhẹ hai cái qua lớp áo lông mềm mại.
Sau đó phòng live stream truyền ra tiếng đứt quãng.
“…… Này, anh đừng làm thế được không? Phiền ghê…… Bỏ tay ra!…… Ha ha ha anh cái đồ khốn nạn này ha ha ha mau dừng lại!”
–???
– Không ngừng tưởng tượng – ing.
– Có người nào dịch ống kính đi được không.
– Anh Lâm hát sai lời rồi ha ha ha.
– Bình tĩnh!! Anh Lâm!!
– Anh Lâm đừng hứng quá kẻo Đường Đại mang gia pháp ra xử đấy.
– Moá, cười rớt hàm luôn 2333.
“…… Rồi rồi rồi, anh buông tay, em cũng buông tay.”
Mãi mới hát xong, Nam Lâm vừa thở phì phò cười vừa nói, sau lại kêu một tiếng mới chịu ngừng nghỉ.
“Anh buông ra trước đi.”
“À không, cùng nhau buông.”
“Này, sao em không nói lý gì hết vậy?”
“Ai thèm nói lý với cái tên không biết xấu hổ như anh.”
“Vậy lại làm mấy việc không biết xấu hổ —— Shhh! Á đau!”
– Tiếng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-truoc-yeu-sau/2498878/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.