Chương trước
Chương sau
Edit: Mạn Già La

Mọi người trong viện kiểm sát đều cảm thấy thực tập sinh mới tới kia quá thảm.

Tuy rằng Thẩm Văn Quân nổi tiếng độc miệng, ai cũng từng lĩnh giáo qua, nhưng bị mắng từ sớm đến tối, vẫn rất kinh khủng.

Nghe nói sinh viên luật mới đến đây thực tập là một fans nhỏ của thầy Thẩm, mà người này còn đặc biệt nhờ vào quan hệ của người thân để được làm thư ký thực tập bên cạnh Thẩm Văn Quân.

Kết quả là tự tìm ngược, bị anh mắng hơn con cún.

Có điều là do Đằng Duệ này thực sự bất cẩn, lúc mới tới cậu ta liên tục mắc lỗi, cho nên mới bị mắng, chứ không phải do Thẩm Văn Quân rảnh rỗi kiếm chuyện mắng người ——

“Đến gõ chữ thôi mà cũng gõ sai được là sao hả?”

“Hồ sơ vụ án đâu rồi, cậu để nó ở đâu??”

“Mấy điều khoản này thôi cũng không thuộc được, sao cậu đậu đại học hay vậy?”

Đằng Duệ vốn đã căng thẳng lại bị mắng thì càng căng thẳng hơn, càng lo lắng sẽ càng mắc lỗi, mà mắc lỗi lại càng bị mắng nhiều hơn, ngay ngày đầu đến thực tập đã bị mắng đến tinh thần hốt hoảng.

Nếu không phải do tin tức tố của Thẩm Văn Quân quá thơm bằng không sẽ khóc huhu chạy đi, không bao giờ tới nữa.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã bị không ít thầy cô mắng là quá ngốc, nhưng Thẩm Văn Quân nhất định là người đáng sợ nhất trong đó.

Chắc có lẽ do tin tức tố xứng đôi 100% ảnh hưởng, Thẩm Văn Quân trong mắt cậu như gắn 180 lớp filter vậy, nhìn kiểu gì cũng đáng yêu, dù Thẩm Văn Quân có mắng cậu, thì trong lòng cậu cũng ngơ ngẩn nghĩ: Tại sao giọng anh ấy lúc mắng người cũng dễ nghe quá vậy, khuôn mặt tức giận cũng đáng yêu thế chứ?

Hết thuốc chữa.

Thẩm Văn Quân đương nhiên cũng ngửi thấy mùi hương ngọt đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt kia.

Nhưng càng như thế, tâm lý anh lại càng bài xích và kháng cự.

Anh cảm thấy mình sẽ tuyệt không bao giờ là kiểu omega bị bản năng chi phối.

Đùa gì thế? Chỉ vì tin tức tố của Đằng Duệ rất xứng đôi với anh, thì anh phải thích Đằng Duệ theo sự sắp đặt của ông trời sao? Vậy còn học thức thì sao? Tính cách? Thói quen nữa?

Hơn nữa nhìn kiểu gì Đằng Duệ cũng không xứng với anh, nếu như không có tin tức tố, anh căn bản sẽ không để Đằng Duệ vào mắt.

Cứ thế một buổi sáng, rốt cục cũng đến giờ cơm.

Đằng Duệ bưng mâm đồ ăn, lén lút vòng qua bên cạnh, cực cẩn thận đi đến ngồi cạnh anh, Thẩm Văn Quân lãnh đạm nhìn cậu ta một cái, ánh mắt như đang nói: Cậu dám ngồi cạnh tôi thì ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu.

Quá dữ. Đằng Duệ rén, run lẩy bẩy tránh đi chỗ khác.

Trên TV đang chiếu một bộ phim thần tượng tình cảm đô thị rất ăn khách.

Nội dung đại khái là một alpha có vị hôn thê cũng là một alpha của gia đình tài phiệt, vào đêm trước kết hôn, lại tình cờ gặp được cô bé lọ lem omega thiên mệnh của mình, hai người như củi khô bốc lửa, nhiệt tình yêu nhau, không thể tách rời.

Lúc này đang chiếu đoạn đối thoại khiến người xem khóc cạn nước mắt của cả hai:

“Trước khi gặp em, anh không biết tình yêu đích thực là gì. Tiểu Ngọc, anh yêu em!”

“Nhưng em không xứng với anh, hu hu hu…… em không thể ở bên anh được, hu hu hu…… em rất đau lòng, nhưng em sẽ rời đi để thành toàn cho hai người, hu hu hu hu……”

“Không! Em không thể đi! Cuộc sống của anh sẽ không trọn vẹn nếu không có em!”

Thẩm Văn Quân buồn nôn trợn mắt, may mà đã ăn xong rồi.

Đằng Duệ đi tới, cẩn thận hỏi: “Thầy Thẩm, anh cảm thấy thế nào?”

Thẩm Văn Quân nói: “Cho dù chỉ là đính hôn, nhưng trái với khế ước thì cũng phải trả giá đắt. Nếu tôi là vị hôn thê của anh ta, tôi sẽ tìm một đoàn luật sư khởi kiện, nếu là tôi, chắc chắn có thể kiếm được kha khá tiền bồi thường.”

Đằng Duệ: “……”

Sau đó trở về lại bị mắng một buổi trưa.

Thẩm Văn Quân hôm nay giận đến hoa mắt, nhưng may kỳ phát tình mỗi tháng một lần của anh đã vượt qua thuận lợi, cho dù có Đằng Duệ ở đây, thì cũng không đến mức trực tiếp nóng lên giống mấy hôm trước nữa.

4 giờ chiều, chuông báo Thẩm Văn Quân cày trước đó vang lên.

Thẩm Văn Quân đứng dậy.

Đằng Duệ lập tức đứng dậy đi như theo bé cún theo sau đuôi anh.

Thẩm Văn Quân dừng bước, xoay người nói với cậu ta: “Đừng đi theo tôi, không có chuyện của cậu.”

Đằng Duệ hỏi: “Anh…… anh muốn đi đâu vậy?”

Thẩm Văn Quân nói: “Tôi tan làm.”

Đằng Duệ mờ mịt “ơ?” một tiếng: “Anh tan làm sớm vậy?”

Thẩm Văn Quân cực không ưa cậu ta, không muốn nói cho cậu ta hôm nay là sinh nhật mình, hàm hồ nói: “Không phải, bình thường không phải giờ này tan làm. Nhưng hôm nay tôi có việc, sao? Có ý kiến? Chú ý tôn trọng quyền riêng tư cá nhân.”

Đằng Duệ như bị anh may miệng, không dám nói nữa.

Nhưng Đằng Duệ vẫn đi theo anh, cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, hỏi: “Thầy, thầy Thẩm……”

Thẩm Văn Quân phiền không chịu được: “Cậu còn chuyện gì nữa?”

Mặt Đằng Duệ đỏ bừng hỏi: “Em, em có thể xin số điện thoại của anh được không?”

Thẩm Văn Quân không do dự hỏi lại: “Tại sao tôi phải nói số điện thoại của tôi cho cậu biết?”

Nếu là lúc thường, Đằng Duệ hẳn sẽ bị dọa cho không dám tiếp tục hỏi, nhưng da mặt cậu ta dày, căng da đầu, tiếp tục nói: “Vì, bởi vì chúng ta là bạn đời thiên mệnh…… Tuy, tuy, tuy rằng bây giờ hình như anh vẫn không phải là rất thích em, nhưng em, em thích, thích anh, em cảm thấy chúng ta nên tìm hiểu về nhau một chút, ít, ít nhất phải thêm bạn tốt……”

Thẩm Văn Quân cười cười hai tiếng, đi đến phía Đằng Duệ, khí thế hùng hổ doạ người, Đằng Duệ lui về sau từng bước, lui đến ven tường, Thẩm Văn Quân chỉ vào cậu ta nói: “Cậu mẹ nó lại dám trắng trợn nói cậu là thiên mệnh của tôi thử xem, tôi sẽ trực tiếp đập chết cậu.”

Đằng Duệ che miệng mình lại, chớp chớp mắt, giống như chú chó nhỏ bị ghét bỏ, uất ức nói: “…… Nhưng em chỉ muốn số điện thoại của anh thôi mà.”

Thẩm Văn Quân mỉa mai hỏi: “Cậu nói cậu thích tôi? Vậy tại sao cậu thích tôi? Cậu chẳng qua chỉ là dưới tác dụng của tin tức tố, dopamine* nhất thời hỗn loạn mà thôi, cậu chẳng lẽ là động vật à? Chỉ bởi vì tin tức tố phân bố quá nhiều liền cảm thấy mình thích tôi? Cậu hiểu biết tôi bao nhiêu? Cái gì cậu cũng không biết mà cậu liền dám dõng dạc nói thích tôi.”

[*] - Dopamine có tác dụng tạo cảm giác vui vẻ, cải thiện tâm trạng, khả năng tập trung và sáng tạo của con người. Dopamine hormone thường được sản xuất nhiều khi cơ thể mong muốn được tặng thưởng.

- Dopamin là một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine. Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể.

Đằng Duệ không dám lên tiếng, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Anh, anh lớn lên đẹp.”

Thẩm Văn Quân nghẹn họng.

Vớ vẩn đến cực điểm mà trừng tên ngốc trước mặt: “Nông cạn!”

Mặt Đằng Duệ càng đỏ, ngược lại điếc không sợ súng: “Thích bề ngoài của anh thì không được sao? Dựa vào đâu thích vẻ ngoài lại đáng khinh hơn thích nội tâm chứ?”

Thẩm Văn Quân còn muốn mắng cậu ta, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang ý sắp bùng nổ đơn phương treo lên chửi của anh.

Thầy Thẩm lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua, là Tạ Hàm gọi, Tạ Hàm hỏi: “Tiểu Quân, cậu tan làm chưa?”

Thẩm Văn Quân liền buông tha Đằng Duệ, dằn cơn tức của mình xuống, nói với Tạ Hàm: “Tôi xin nghỉ rồi, cậu đến đón tôi đi.”

Thẩm Văn Quân lười tiếp tục lãng phí thời gian trên người Đằng Duệ, đi thu xếp mọi việc.

Đằng Duệ ăn một tràn mắng nhưng vẫn không xin được số điện thoại, cậu rất là chán nản, ủ rũ cụp đuôi.

Thấy Thẩm Văn Quân rời đi, cậu rất tò mò người muốn tới đón Thẩm Văn Quân là ai, trộm đi theo phía sau xem, lại gặp được anh chàng đẹp trai lần trước tới trường học tìm Thẩm Văn Quân.

Đằng Duệ bị đả kích —— a, người này quả nhiên là bạn trai Thẩm Văn Quân nhỉ? Thì ra anh ấy đã có bạn trai rồi sao? Nhưng, nhưng bọn họ mới là AO có tin tức tố hoàn mỹ xứng đôi mà!

Được thiên mệnh sắp đặt mới là chân ái, chẳng phải trước khi gặp được chân ái, những thứ khác đều chỉ là tích lũy kinh nghiệm thôi sao.

Nhìn thấy Đằng Duệ ngây ngốc đứng ở cửa.

Nhân viên bảo vệ đi tới, hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

Đằng Duệ nói: “Người đón thầy Thẩm đi là ai vậy ạ?”

Nhân viên bảo vệ nói: “Là bạn của cậu ấy, Tạ Hàm, thường xuyên tới tìm cậu ấy lắm.”

Đằng Duệ bán tín bán nghi: “Bạn sao? Không phải bạn trai ạ?”

Nhân viên bảo vệ nói: “Không phải bạn trai, thầy Thẩm chưa có bạn trai đâu, hơn nữa Tạ Hàm không phải Alpha, là một cảnh sát beta.”

Đằng Duệ cảm thấy mình tại chỗ sống lại.

Bên khác.

Trên xe.

Vừa rồi khi Tạ Hàm tới đón Thẩm Văn Quân, đã lập tức phát hiện Đằng Duệ đang nhìn lén cách đó không xa, nhưng thấy Thẩm Văn Quân như không có chuyện gì nên cũng không hỏi ngay.

Chờ người lên xe, trực giác nói cho hắn, cái cậu nhóc kia có chút không ổn, Tạ Hàm hỏi: “Cái người đi theo sau cậu là ai vậy? Nam sinh tóc húi cua, trên dưới hai mươi tuổi, cao khoảng 1m85.”

Thẩm Văn Quân bình tĩnh nói: “Đằng Duệ. Sinh viên khoa Luật, đến thực tập.”

Sinh viên khoa Luật.

Vừa nghe là biết Alpha.

Alpha mê mẩn Thẩm Văn Quân là chuyện rất thường thấy, Tạ Hàm nghĩ. Mấy năm nay hắn gặp quá nhiều, cũng không hiếm lạ.

Thẩm Văn Quân lại nói: “Cậu ta chính là alpha có thể là thiên mệnh của tôi mà lần trước tôi đã nói với cậu đấy.”

——

Mạn: Trời định sao bằng tác giả định:)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.