Duyên nở duyên tàn, duyên mỏng duyên sâu, không phải là thứ chúng ta có thể khống chế được. 
Thứ chúng ta có thể làm chính là khi gặp được nhân duyên hãy trân trọng từng khoảng khắc ngắn ngủi được ở bên nhau. 
Sáng hôm sau, như thường lệ Hà Bạng ngủ đến khi mặt trời lên tận quába ngọn sào mới dậy. Dung Trần Tử thì đã bị dân trong trấn mời đến thămbệnh từ sáng sớm, rồi mới quay về ăn sáng cùng nàng. trên người nàng mặc bộ váy áo màu trắng ngọc, cổ hở rất sâu, Dung Trần Tử liền lôi vềchoàng thêm một chiếc khăn, rồi mới cho phép ra khỏi cửa. 
Trấn Lăng Hà vừa sống sót sau kiếp nạn nên đường phố vô cùng sạch sẽ, cây cối bên đường trổ cành thêm lá tươi non mơn mởn. Dung Trần Tử sánhvai đi bên cạnh nàng, Thanh Huyền, Thanh Tố lưng đeo tay nải đi phíasau. Bóng của bốn người dưới ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng kéo dài,Hà Bạng men theo khe rãnh giữa những phiến đá xanh nhảy qua các ô đáhỏi: “Tri quan, chúng ta đi đâu đây?”. 
Giọng Dung Trần Tử dịu dàng: “Sắp đến rồi”. Rẽ qua hai con hẻm nhỏ,đến gần một nhà dân, Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá: “Quen quá”. 
Dung Trần Tử gõ cửa, người ra mở cửa là vợ của Dư Trụ Sinh, bọn họcũng dậy rất sớm, giờ cả gia đình đang ăn sáng. Nhìn thấy cả đoàn ngườiDung Trần Tử, Dư Trụ Sinh hoảng quá không biết nên làm thế nào cho phải: “Tri quan, sao ngài lại tới đây? Nhanh nhanh vào nhà ngồi đi”. 
Dung Trần Tử cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp dẫn Hà Bạng đếnchuồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-than-tien/205875/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.