Lửa tình không nên để bùng cháy. Bùng cháy rồi, những hồi ức đẹp đẽnhất cũng sẽ hóa thành hư vô. Nếu chúng ta không thể trùng phùng, thì có lẽ ta còn có thể mang đi mọi nhớ nhung, cố chấp của chàng, cho đến ngày thân xác này trở nên già cỗi. 
Khi Trang Thiếu Khâm đến Lý Gia Tập thì nơi đây đã liên tục xảy ranhững vụ người mất tích, hơn nữa, số lượng càng lúc càng tăng lên. Là kẻ tài cao lá gan lớn, hắn liền đi thẳng đến núi Trường Cương. Ngọn núivẫn vô cùng yên tĩnh, tiếng gió thổi qua tai, gợi lên cảm giác thê lương buồn thảm. 
Trang Thiếu Khâm mở thiên mục, nhưng lại chỉ nhìn thấy một quầng sáng màu vàng nhạt. hắn lấy ra một sợi dây thừng rất dài rồi buộc vào mộtgốc cây tùng to bằng cẳng chân người lớn, dặn hai tên đệ tử: “Ta xuốngdưới xem thử, các ngươi phải cẩn thận đấy”. 
Trang Hạo Thiên có chút lo lắng: “Sư phụ, tình hình bên dưới thế nào không rõ, mạo hiểm đi xuống dưới đó, chỉ sợ…”. 
Trang Thiếu Khâm không nghe hắn nói hết, đã định thử thăm dò vực sâuphía bên phải vách núi rồi. Trang Hạo Vũ cũng nóng lòng muốn thử: “Sưphụ, đệ tử sẽ đi cùng người!”. 
Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Hai ngươi chờ ở đây, cứ nửa canh giờ ta sẽ dùng minh đích [1] thông báo là vẫn an toàn. Còn nếu không… Khụ, haingười các ngươi cứ quay về Thanh Hư quan trước, thông báo cho Đạo tôngbiết”. Hai tên đồ đệ còn muốn nói gì đó, nhưng Trang Thiếu Khâm đã bámvào sợi dây thừng rồi leo xuống: “Đừng phí lời thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-than-tien/205868/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.