Cô đứng cách anh ba bước chân, nở nụ cười nhợt nhạt. 
Phượng không biết phải xử sự với anh thế nào. Anh cứ đứng đó, nhìn cô không nói. Cô đành phải cất lời. Nào ngờ cô mở miệng đúng lúc anh lên tiếng. 
“Tôi phải đi rồi.” 
“Liên là con của bạn bố tôi. Cùng lớn lên với tôi và Minh nên có chút gần gũi. Nhưng không phải kiểu quan hệ mập mờ như em nghĩ đâu.” 
Nghe thấy nội dung trong câu nói của người kia. Cả hai cùng im bặt. Anh thì giải thích với cô, dù anh chẳng có nghĩa vụ phải làm thế. Còn cô thì đòi về. Phượng lúng túng không biết phải xử lý thế nào. Bầu không khí rơi vào trầm mặc. 
“Tối đó em không tới”, đột nhiên anh cất lời. 
Phượng hé môi rồi lại mím chặt. Lòng cô chột dạ và ân hận đến cồn cào. 
Anh nói. 
“Em bảo tôi chờ em ở tầng 81.” 
Anh đã chờ tới sáu giờ sáng. Nhưng cô không xuất hiện. Tệ hơn, chỉ ngay trước đó thôi cô đã reo rắc vào lòng anh niềm hy vọng. Để sau đó phũ phàng dập tắt. 
Anh thẳng thắn giao ra trái tim mình. Còn cô cay độc giày xéo lên nó. 
Phượng mím môi, đáp. 
“Em không thể đến. Xin lỗi anh.” 
Ông trời trêu ngươi khiến cô không thể tới. Nhưng lời này rơi vào tai anh lại mang ý nghĩa khác. 
Cô từ chối anh. Và đó đã là quyết định cuối cùng. 
Nỗi niềm tha thiết trong mắt anh không khó để nhận ra. Anh chưa bỏ cuộc. Phượng rơi vào trận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593624/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.