Cô nằm dưới sàn. Rất lạnh. 
Nhưng cô không co người lên để giữ ấm được. 
Toàn thân cô chằng chịt vết thương. Chỉ cần cử động nhẹ một cái cũng khiến cô rít lên đau đớn. 
Nhưng cô không kêu được. 
Bệnh viêm thanh quản của cô lại tái phát. Đó là biến chứng bình thường nếu cô để họng nhiễm lạnh hay la hét quá nhiều. Suốt mười ngày qua, chuyện đó liên tục diễn ra. Thanh quản sưng to nhiều ngày không được chữa trị, chỉ nuốt nước bọt đã bỏng rát như bị lửa thiêu. 
Cô đói, và mất nước nghiêm trọng. Sức lực toàn thân bị rút cạn. 
Xung quanh tối om. Dưới căn hầm hôi thối ẩm thấp này, cô không đoán được đã bao nhiêu ngày trôi qua. 
Tuyệt vọng hơn, cô biết sẽ không ai đi tìm mình. Không ai biết cô đang mất tích. Chúng dùng điện thoại của cô để nhắn tin cho mẹ và đồng nghiệp, như thể mọi thứ vẫn bình thường. Như vậy, kể cả khi cô đã chết được vài tháng, cũng chẳng ai hay biết. 
Suy nghĩ này khiến cô càng thêm tuyệt vọng. 
Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng thở hổn hển của cô. Cùng tiếng chân chuột chạy và âm thanh mài răng ghê người của chúng. 
Bỗng, tiếng khóa lạch cạch vang lên. 
Phượng co rúm lại. Chúng đến. Chúng lại đến. Màn tra tấn của hôm nay lại bắt đầu. Toàn thân cô run rẩy. Các vết thương hở trên người cô còn đang rướm máu. 
Cô cắn chặt răng, nghe tiếng bước chân ngày càng gần. 
Lạ thay, tiếng bước chân lần này thật nhẹ. Chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593609/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.