Không khí trong xe tĩnh mịch. Anh thầm may mắn vì đến kịp lúc. Anh nói: 
“Em ăn tối chưa?” 
Khí chất của anh quá áp đảo, khiến đôi khi cô không dám tự nhiên bên cạnh anh. Cô bèn nói dối. 
“Tôi ăn rồi.” 
Dạ dày cô thấy chủ nhân toan tính hành hạ nó bèn bực bội réo lên òng ọc. Cảm giác xấu hổ không khác nào lỡ đánh hơi ở nơi công cộng. 
Anh trầm ngâm. 
“Ồ. Bụng tôi sôi rồi. Tôi chưa kịp ăn tối. Gần đây có một quán khá được. Em ăn cùng tôi đi.” 
Đầu cô cúi thấp tới mức sắp chui tọt vào cổ áo. 
“…Được.” 
Anh đưa cô vào một nhà hàng chuyên món Huế, chất lượng trên tầm trung. 
Anh tinh ý nghĩ cho cảm nhận của cô nên chọn quán này. Nơi sang trọng quá sẽ khiến cô khó xử. Cơm Tây nhì nhằng lâu la, ăn lại chẳng no bụng. Cô cần lấp đầy cái bụng đói đang réo ầm. Các món ăn quen thuộc sẽ khiến cô thoải mái hơn. 
Quả là một người đàn ông tinh tế hiếm có. 
Anh để cô chọn trước. Cô chọn bừa vài thứ lung tung. Thấy vậy, anh chọn thêm vài món đặc sắc và một món anh biết sẽ được nhà hàng mang ra nhanh để cô ăn lót dạ. 
Anh luôn lịch thiệp như vậy, hay anh đang thực sự ân cần với cô? Phượng bắt đầu nghĩ luẩn quẩn. 
Sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy như đầm mình trong hũ mật. Bươn chải một thân một mình ở thành phố lớn, cô đã quên mất cảm giác được chiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593587/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.