Phượng cảm thấy mắt cô đang hoa lên. Tay cô run run cầm mép túi bánh, cố xé đầu gói bánh ra. Gói bánh quy con con rơi độp xuống mặt bàn. 
Một bàn tay nhấc gói bánh của cô lên, dễ dàng bóc ra và đặt trước mặt cô. Phượng vội vàng nhét đầy bánh vào mồm. Hai má cô phồng lên như con hamster. 
Anh bartender như cô thở dài. 
“Phượng à, anh nghĩ mày đang mắc hội chứng CFS* đấy.” 
*Hội chứng mệt mỏi mãn tính. 
Phượng lấy tay che miệng, mồm lúng búng bánh, nói: 
“Anh Lợi cho em xin cốc nước.” 
Anh Lợi thở dài. 
“Mày cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng chết vì kiệt sức thôi.” 
Phượng ngửa đầu uống cạn ly nước. Nạp thêm đường, cô tỉnh táo một chút. 
“Biết làm sao được. Số phận hẩm hiu của cô nhạc sĩ nghèo phải đi làm thêm để trả tiền nhà. Sinh viên khoa Tâm lý như anh còn ngồi lau cốc ở đây, thì tình cảnh của em cũng chỉ éo le bình thường thôi.” 
Anh Lợi rót cho cô cốc nước hoa quả, nói: 
“Anh nói thật với cô nhé, anh cũng chỉ làm ở đây thêm một thời gian, kiếm thêm được ít tiền mở tiệm riêng thì anh nghỉ. Cái chỗ vàng thau hỗn tạp này, không hợp với anh em mình đâu.” 
Hai người làm việc tại Panarea – một trong những Club lớn nhất thành phố. Họ làm công việc phục vụ bề nổi, không có gì đáng nói. 
Dù vậy, nhân viên ở Panarea thường rỉ tai nhau về phần chìm của tảng băng nổi khủng khiếp này. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593576/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.