Xuống đến chân núi, anh mới thấy tiếng thở hổn hển của cô là lạ. Nghe khản đặc như vịt cồ.
Anh hỏi thì cô chỉ tay vào cổ họng. Anh không hiểu. Cô mới rút điện thoại ra. Trong máy cô có sẵn một phần mềm, chỉ cần gõ chữ vào thì máy sẽ tự động đọc đoạn văn bản thành tiếng. Cô luôn có ứng dụng này trong điện thoại của mình, dùng những lúc bị viêm thanh quản phải kiêng nói.
Cô bấm enter, một giọng Al ngang phè vang lên.
“Tôi bị mất tiếng nên không nói được.”
Cô nghĩ hẳn anh thấy thương hại cô nên nói:
“Tôi đưa em về.”
Hai người đang ở giữa vùng núi hoang vu. Đương nhiên Phượng không từ chối lời mời này.
Sau đêm qua, cô cảm thấy thân thiết với anh. Rất dễ dàng quý mến người hỗ trợ mình trong lúc khó khăn. Mặc dù anh vẫn giữ thái độ bình đạm, nhưng phong độ quý ông của anh khiến bất cứ ai tiếp xúc với anh đều có cảm tình.
Phượng tung tăng theo sau anh.
Anh đỗ ô tô ở một cửa hàng cách núi Mõ Lao một đoạn. Từ xa thấy vài người đàn ông đang đứng quanh xe anh. Anh đi xe do tập đoàn nhà mình sản xuất. Không phải xe nhập ngoại với thương hiệu khủng bố, đám người kia vây quanh làm gì.
Một kẻ trong số đó nhìn thấy An và Phượng đi đến liền gọi nhau chạy ra đón.
Không hiểu sao cô đột nhiên trùm mũ áo khoác lên đầu, chui tọt vào lòng anh. Như vẫn chưa đủ kín kẽ, cô úp mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593558/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.