Leo núi một mình vào buổi chiều không phải ý kiến hay. Nhất là khi không có sự chuẩn bị. Nhưng Phượng đã bị cuốn vào ý tưởng của mình mà không chú tâm tới điều đó. 
Khi trời xẩm tối, cô đang ở lưng chừng núi. Từ đây chưa thấy mỏ sắt nhà Tiến Phước đâu, cô biết là mình toi rồi. 
Mới 6 giờ, trời đã tối om. Ở cái nơi thiên nhiên hoang dã không bóng đèn đô thị này, đêm tối càng có thêm sức mạnh. 
Điện thoại không có tín hiệu, pin còn 31%. Mà thú thực Phượng chẳng có ai để cầu cứu cả. Cô vẫn luôn một mình. 
Đường rừng chỗ nào cũng giống nhau, khi màn đêm phủ xuống, bốn phía đều đen như hũ nút. 
Giờ cô hiểu tại sao đang đầu hè mà đám thợ ảnh kia lại mặc áo phao rồi. Ban đêm trên núi, nhiệt độ hạ xuống thấp. Có thể xuống dưới 10 độ C. 
Hay rồi, cô đang khát khô cổ, chân mỏi nhừ, lạnh cóng, hoang mang và không biết phải làm gì. 
Cô đúng là trẻ nông thôn đấy, nhưng nhà cô ở đồng bằng. 
Sau khi hò hét kêu cứu một trận, họng cô đau rát. Dù là dân nhạc và có khiếu hát hò, thanh quản của cô rất yếu. Ngày bé, sau một sự kiện, dây thanh quản của cô trở nên rất dễ tổn thương. 
Lớn lên cô bị viêm thanh quản cấp. Chỉ cần nói nhiều hoặc nhiễm lạnh cũng đủ để thanh quản của cô sưng vù, mất tiếng suốt một tuần. 
Trong bóng tối, cô ngồi thu mình lại một góc để giữ ấm. 
Phượng lẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593556/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.