Dẫn Phượng núp sau cánh gà, chị Linh vẫn lăn tăn hỏi lại. 
“Em chắc lo được vụ này không đấy?” 
Ngày xưa Linh biết đến cô bé linh hoạt này qua một đêm nhạc hội ở Nhạc viện. Sau này còn giúp Linh hát ở vài sự kiện, nhưng toàn mấy đám cưới nhỏ ấm cúng thôi. 
Trong buổi tiệc cao cấp của đám thượng lưu, cô có tự tin thả Phượng lên sân không? 
Không đâu. 
Phượng có năng khiếu. Nhưng dừng lại ở việc soạn nhạc và viết nhạc. Cô có chất giọng đẹp, nhưng để biểu diễn trước đám người ăn một nhúm trứng cá muối trị giá 50 USD cho món khai vị thì không đủ trình đâu. 
Chưa kể đến việc không có ban nhạc. Phượng định hát bằng gì? Rap chay hay mở nhạc trên điện thoại? Với cái cá tính dị hợm của cô thì dám làm thế lắm. 
Trái với sự lo lắng của chị Linh, cô lặng lẽ quét mắt qua đám khách mời phía dưới. 
Khán phòng rất lớn. Sân khấu rộng mà trơ trọi. Một mình cô đứng hát rất dễ bị không gian nuốt chửng. Cô lại không phải Adele hay Mariah Carey, đứng một chỗ hát hát đã cân được cả dàn nhạc giao hưởng và khiến một sân vận động người nức nở. 
Đó cũng là lý do Lileen mới muốn vác cả ban nhạc của cô ta theo. Lileen là một ca sĩ thần tượng, giọng ca cũng thường thường nhưng nhạc của cô ta sôi động nên có thể khuấy động không khí. Mang theo ban nhạc chơi nhạc sống vừa thể hiện đẳng cấp, vừa bố trí kín không gian trống trên sân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.