Sau khi Ánh Tuyết bỏ đi, nhóm bạncủa Nhã Quyên cũng rời đi hẳn duy chỉ có Nhã Quyên ở đó. 1 mình rồi lại 1 mình,đôi mắt long lanh tuyệt đẹp giờ tràn ngập nước mắt, trong lòng rối như tơ vò. Bấtngờ, cô đứng dậy, tiến đến vòng rìa sân thượng chuẩn bị nhảy xuống thì 1 giọngnói lạnh lùng nhưng xa lạ vang lên:
“ Cô muốn làm gì nữa?”
Nhã Quyên theo bản năng quay ngườira sau xác định nơi phát ra âm thanh đó, ở 1 góc tối có 2 người con trai đangtiến lại gần. Ở 2 người toát lên vẻ đẹp tương phản lẫn nhau nhưng bổ sung chonhau làm người ta không thể nào rời mắt, người bên trái với chiếc áo sơ mi màuđen, bộ vét ngoài màu trắng, người bên phải thì ngược lại. 1 trắng 1 đen, nhưngở người khoác lên màu trắng lại có một nét lạnh lùng khó tả, làm người ta lắngđọng còn người còn lại lại mang nét ấm áp, hòa đồng xoa dịu lòng người. Nếu nóimàu trắng là tượng trưng cho sự băng giá của tuyết thì màu đen kia không phảilàm ô uế màu trắng thuần khiết kia mà nó cứ như hòa quyện vào nhau tạo nên 1 bứctranh hoàn mỹ. Vì quá bất ngờ nên Nhã Quyên chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã tiếnđến gần kéo cô ta vào nơi an toàn nhưng bị mất đà… khi kịp định hình lại thìNhã Quyên đã nằm gọn trong vòng tay của Gia Minh rồi. ( Từ đây mình sẽ gọi têncủa mọi người luôn nha khỏi tên đệm nghe mệt óc quá ak! Hihi) Minh vội đứng dậycách xa Quyên vài bước rồi cất tiếng hỏi:
“ Này cô.. cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-bam-yeu-em-nhe/30048/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.