Nhưng anh không cư xử theo lối thông thường như cô nghĩ, mà tiếp tục ấn nút giữ cửa.
Cô có cảm giác anh đang muốn trút giận vào cô. Nói khó nghe một chút thì là, một nhân viên PR nhỏ mọn như cô mà dám từ chối sự sủng hạnh của đại boss, rõ ràng là hành động không biết điều, nếu tối hôm đó anh thật sựmuốn tìm cô để tính sổ thì cô cũng đành chịu, cùng lắm là ra khỏi BảoNhã, hoặc tệ hơn nữa là bị đá ra khỏi ngành truyền thông. Nói nghiêmtúc một chút, cô không phải người phụ nữ dựa vào sắc đẹp để tiến thân,dựa vào cái gì mà yêu cầu cô phải thuận theo sở thích của anh? Nếu anhthật sự nhỏ mọn như vậy, thì cô sớm ra khỏi sự kiểm soát của tập đoànHoa Hạ ngày nào tốt ngày ấy. Vừa nghĩ đến đây, cô lại thấy có độnglực, bèn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Sắc mặt anh nhìnkhông giống đang giận, cũng chẳng vui, nhữ khí có sự tụ phụ và ngạo mạnđặc thù. Anh nhìn cô, nói: "Tôi không thích kế "thả để bắt" này".
Hạng Mĩ Cảnh thật sự muốn thổ huyết.
Uổng công cô tưởng tượng ra đủ mọi tâm trạng mà Dung Trí Hằng có thể có,không ngờ anh lại cho rằng sự từ chối tối hôm đó của cô cùng sự vô tìnhvừa rồi là kế "thả để bắt".
Cô thật sự thấy nỗi cay đắng đau khổcủa mình khó nói hơn cả kẻ câm ăn phải Hoàng Liên. Có trời chứng giámcô luôn tuân thủ mọi quy tắc nghiêm ngặc trước mặt anh, vậy mà rốt cuộcdo đâu khiến anh rút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-yen/2693507/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.