KHÔNG THỂ KHÔNG
Tình yêu là trò chơi hoang tưởng
Đứa trẻ bướng bỉnh giành đồ chơi
Không giành được cũng không nhận thua.
Khi Hạng Mĩ Cảnh đang lật giở xem lại tài liệu của dự án tiêu biểu thứ bađược làm trong thời gian cô nghỉ phép mà Dung Ngọc Lan đặc biệt saingười sắp xếp cho cô thì Âu Na gõ cửa bước vào.
Nhìn Âu Na bưngcốc cafe thớm nức tới thăm, Hạng Mĩ Cảnh vô cùng thấu hiểu. Cô tiệntay gấp tài liệu lại, dựa người vào chiếc sofa màu cam vừa được thaymới, ngước mắt nhìn Âu Na cười, nói: "Mình còn tưởng cậu sẽ là người đầu tiên bổ nhào vào mình khiến mình ngã lăn ra đất cơ".
Âu Na cườihi hi kéo chiếc ghế trước mặt Hạng Mĩ Cảnh ra ngồi xuống: "Sáng mai cóchương trình khai trương một nhãn hiệu lớn, mình lo bọn họ lóng ngóngtay chân làm hỏng việc nên phải đi nhắc nhở giám sát". Vừa nói vừa đặt cốc cafe trước mặt Hạng Mĩ Cảnh: "Hồi tháng năm Orchid cho bọn mình đinghỉ, mua từ Java(1) về đấy, hàng loại một".
(1) một đảo của Indonesia.
Hạng Mĩ Cảnh đón nhận tình cảm của Âu Na, lập tức cầm cốc cafe lên uống mộthớp, gật đầu khen ngon, rời hỏi: "Lần này mình về, khiến tổ cậu loạn hết cả lên phải không".
Âu Na xua tay, nói đầy phong độ: "Bọn họ đaphần đều là người do cậu đào tạo, có gì mà loạn với không loạn. Mìnhlại thấy cậu về mới tốt, cậu không biết bây giờ nhiều chương trình thếnào đâu, bận tối mắt tối mũi. Không có Tiền Mẫn, khối lượng công việccủa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-yen/2693497/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.