Chuyến bay của Lâm Khải Sương hạ cánh lúc năm giờ sáng.
Trước một hôm, Hạng Mĩ Cảnh nhận được thông báo từ thư kí của Quý Thục Nghilà Lưu Sa, nói xe của Lâm gia sẽ tới đón cô lúc bốn giờ, bảo cô sau khitrang điểm chải chuốt xong thì xuống dưới nhà.
Ấn tượng của côtrong lòng Quý Thục Nghi mặc dù rất không tốt, nhưng cũng không đến mứcphải chống đối ra mặt, ba giờ cô đã bò dậy khỏi giường.
Cô khánhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức Phương Tuân Kiệm, không để cô kịp xuốnggiường, anh giơ tay ôm lấy eo cô, kéo cô áp sát vào ngực mình, vùi mặtvào hõm cổ cô. Anh vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói có chút mơ màng: "Saodậy sớm thế?".
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai, nhiệt độ ởlòng bàn tay xuyên qua làn da hâm nóng từng tế bào, suýt nữa thì cô mềmlòng, nhưng phải gắng sức bấu một cái thật đau vào đùi mình, sau đó nói: "Em phải ra sân bay đón Lâm Khải Sương".
Cô cảm nhận được anh đã mở mắt, vì lông mi anh chớp chớp chạm vào làn da cô hai lần.
Anh hỏi: "Sao tối qua em không nói?".
Tối qua, sau khi bàn bạc cùng nhà máy tất cả những mẫu giày sẽ xuất hiệntrong lần quảng bá này xong, về đến nhà đã mười một giờ, tắm rữa rồi tìm bừa thứ gì đó nhét vào bụng, chọn xong bộ y phục sẽ mặc trong ngày hômnay, thì đã mười hai giờ. Cô nằm lên giường mới ngủ được vài phút,Phương Tuân Kiệm đến.
Anh uống rất nhiều rượu, loạng choạng nhưkhông còn đứng vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-yen/2693453/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.