Nàng ôm Thịnh Triết Dương ngồi xuống giường: “Ta thấy chàng không vui, có phải cảm thấy buồn chán trong cung không?”
“Ngày mai ta rảnh, dẫn chàng ra ngoài dạo chơi.”
“Ta… ta không phải buồn chán.”
Thịnh Triết Dương bất đắc dĩ, không biết nên mở lời thế nào. Chẳng lẽ hắn lại thẳng thắn nói với nàng rằng mình đang lo lắng có bệnh kín?
Nhưng nét u sầu trên gương mặt hắn quá rõ ràng, Đoạn Tiếu Hàn sớm đã nhận ra. Giờ hắn biết phải làm sao để qua chuyện đây?
Người ta nói, giữa phu thê, quan trọng nhất là sự tin tưởng. Chẳng lẽ mới thành thân, hắn đã phải nói dối?
Sự do dự của Thịnh Triết Dương lộ rõ mồn một, như thể có một nỗi phiền muộn to lớn đè nặng trong lòng.
Đoạn Tiếu Hàn nhìn hắn, càng nhìn càng thấy bất an.
Ngay khi nàng sốt ruột muốn hỏi, Thịnh Triết Dương rốt cuộc cũng mở miệng.
“Nàng đăng cơ đã nhiều năm, nhưng hậu cung vẫn trống vắng. Họ đều nói… nói rằng nàng…”
“Nói gì?”
Chỉ trong thoáng chốc, Đoạn Tiếu Hàn đã hiểu hắn đang băn khoăn điều gì.
Nàng khẽ nhếch môi cười, nhưng giọng điệu vẫn trầm lạnh.
“Nói ta có bệnh?”
Giọng nàng trầm thấp, dường như mang theo cơn giận.
Thịnh Triết Dương thoáng rùng mình. Người phụ nữ nào lại chịu được lời đồn như thế?
Cho dù thật sự có vấn đề, cũng không thể nói trắng ra như vậy, quá mức tổn thương lòng tự tôn.
Thịnh Triết Dương hoảng loạn, cảm thấy bản thân hồ đồ, vội vàng xin lỗi.
“Bệ hạ thứ tội, ta…”
“Thứ tội gì chứ?”
Đoạn Tiếu Hàn cười khẽ, ôm hắn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-triet-duong-co-quy/5044476/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.