“Ta rốt cuộc đã làm gì thế này? Sao ta lại không nhận ra?”
Nàng ta giận dữ đẩy mạnh một chiếc hòm bên giường, khiến nắp bật tung.
Từ bên trong rơi ra mấy chiếc đèn hoa đăng.
Thân thể Tạ Chỉ Duệ chợt cứng đờ.
Nàng ta biết rõ những chiếc đèn này là gì.
“Nguyện Nghiễn Trúc bình an vui vẻ, thuận lợi suốt đời.”
“Nguyện Nghiễn Trúc trường lạc an khang, được như sở nguyện.”
“Nguyện Nghiễn Trúc…”
Năm chiếc đèn hoa đăng, trên mỗi chiếc đều tràn đầy tình ý của Tạ Chỉ Duệ dành cho Tần Nghiễn Trúc.
Nhưng lúc này, từng câu chữ ấy như một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng ta.
Lần đầu tiên trong đời, Tạ Chỉ Duệ cảm thấy tình cảm mình dành cho Tần Nghiễn Trúc thật đáng khinh và không nên tồn tại.
Nàng ta đã có phu quân, vậy mà vẫn yêu người khác, rốt cuộc đây là gì?
Đây không phải si tình, mà là không biết liêm sỉ.
Tạ Chỉ Duệ không phải kẻ ngu dốt.
Từ nhỏ nàng ta đã thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà lúc này lại sợ hãi nhận ra một sự thật đáng sợ:
Thịnh Triết Dương đã biết tất cả.
Hắn biết nàng ta vẫn luôn yêu ai, chỉ là chưa từng vạch trần mà thôi.
Tạ Chỉ Duệ bật cười cay đắng: “Chàng ấy làm sao có thể không biết chứ?”
Rõ ràng nàng ta đã thể hiện quá rõ ràng.
Đêm h**n ** ấy, nàng ta gọi tên Tần Nghiễn Trúc.
Khi gặp thích khách, nàng ta bỏ mặc Thịnh Triết Dương.
Thậm chí, lý do hắn phải chết… Chính là vì nàng ta đã chọn cứu Tần Nghiễn Trúc thay vì hắn.
Nếu hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-triet-duong-co-quy/5044471/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.