"Đó là mạng người, sao có thể tùy tiện giết chóc?"
"Dù có cưới trắc quân, thì chàng vẫn là phò mã."
"Trên đời này, có ai nắm quyền thế mà không phong lưu bạc bẽo chứ? Ta không giúp được chàng."
Tạ Chỉ Duệ cảm thấy khó hiểu, Tần Nghiễn Trúc xem nàng ta là gì? Một công cụ giết người sao?
Những kẻ có thể làm trắc quân của Trưởng công chúa, kẻ nào mà không có thế lực vững chắc? Nàng ta sao có thể tùy tiện ra tay giết người?
Bỗng dưng, lòng Tạ Chỉ Duệ trùng xuống.
Nàng ta vừa nói rằng phong lưu bạc bẽo là bản tính con người, thế nhưng bản thân nàng ta thì sao?
Nàng ta đã thành thân với Thịnh Triết Dương, vậy mà vẫn vướng mắc không dứt với Tần Nghiễn Trúc.
Nàng ta từng nghĩ rằng chỉ cần chưa thực sự làm gì thì không có lỗi với Thịnh Triết Dương, thậm chí còn vô liêm sỉ mà cho rằng hắn nên thấy thỏa mãn.
Nhưng những gì nàng ta làm có khác gì đám nam nhân phong lưu bạc bẽo tam thê tứ thiếp?
Thịnh Triết Dương khi đó hẳn đã đau đớn đến nhường nào, đã ấm ức đến nhường nào?
Hắn đã phải nuốt xuống bao nhiêu giọt nước mắt cay đắng?
Tạ Chỉ Duệ hoảng loạn, tâm trí rối bời.
"Vậy là nàng không muốn giúp ta nữa?"
Tần Nghiễn Trúc cười khổ, trong mắt lóe lên hận ý.
"Kẻ đó rốt cuộc đã làm gì mà khiến nàng bỏ rơi ta?"
"Nàng đối với ta vẫn chưa đủ tốt sao?"
Nàng nhìn Tần Nghiễn Trúc, trong lòng ngày càng dâng lên sự áy náy dành cho Thịnh Triết Dương.
Nàng ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-triet-duong-co-quy/5044468/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.