Edit: Cực Phẩm
12
Lục Diễm nhàn rỗi không có việc gì làm, ở nhà dạy Diệp Đồng chơi game.
Diệp Đồng hăng hái bừng bừng dùng ý niệm thao túng nhân vật trong game, tặng cờ vô hạn, bán đội hữu chuyên nghiệp.
(Mình không chơi LOL nên không biết, chỉ dịch theo QT)
Diệp Đồng: Ai nha, tôi lại chết rồi.
Lục Diễm đốt đếu thuốc, bình tĩnh nói: Tay tàn.
Diệp Đồng không phục: Tôi không có dùng tay, tôi dùng ý niệm.
Lục Diễm: Não tàn?
Diệp Đồng nhào tới đánh hắn: Anh mới tàn anh mới tàn!
Lục Diễm ngậm điếu thuốc mặc hắn đánh: Có khả năng thì cậu thắng một bàn xem.
Diệp Đồng thở phì phò trừng mắt nghiến răng nhìn Lục Diễm, sau đó lại như nhớ gì chui vào trong máy, trong chốc lát, đối thủ rớt mạng.
Lục Diễm: … Mẹ nó, cậu xấu lắm.
Diệp Đồng dương dương đắc ý chui ra ngoài: Thế nào, anh có thấy tôi ngậm [1] không?
Lục Diễm: Thấy.
Diệp Đồng giật mình, lập tức nhào tới đánh hắn lần thứ hai: Anh lưu manh lưu manh!
[1] Nguyên văn là 叼, có nghĩa là ngậm thứ gì trong miệng. Mình tìm được vài nghĩa:
– Ở Quảng Đông, chữ này dùng để chửi người giống “Kháo”, “Thao”.
– Chỉ người nào đó nghịch ngợm, thậm chí có chút hạ lưu.
– Mang nghĩa bậy.
13
Đêm, Lục Diễm nằm trên giường đọc sách, ác linh Diệp Đồng nghiện game đến không thể cứu ở trong phòng sách sung sướng chơi game, lâu lâu còn nghe thấy tiếng chửi của hắn thông qua YY: Con mẹ nó, bị ngu à! Tại sao lại chọn nhân vật này hả!
Lục Diễm cúi đầu lật sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-ton-trong-nghe-nghiep-ac-linh-nay/29667/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.