Chân Mạch trầm mặc. 
Ngụy Dĩ cũng nhìn ra được bất thường, cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm: “Có cần tôi từ chối tiếp không?” 
Chân Mạch nhìn về phía cô, dường như phục hồi tinh thần lại, thân thể căng cứng dần dần thả lỏng, thanh âm vẫn ôn hòa bình tĩnh: “Không cần, tôi tự đi.” 
Ngụy Dĩ quan tâm hỏi: “Thật sự được chứ? Không cần miễn cưỡng.” 
“Không thành vấn đề.” Chân Mạch cười cười với cô, sau đó nhìn về phía nữ nhân viên kia. “Cô cứ mời y vào.” 
Cô nhân viên đáp lại rồi đi ngay. 
Ngụy Dĩ thoáng do dự, đứng dậy: “Vậy tôi đi trước.” 
Chân Mạch cũng có chút chần chờ, sau đó gật đầu. 
Lúc này, có người đã xuất hiện tại cửa, nhẹ nhàng mà gõ cánh cửa đã mở rộng. 
Hai người trong phòng đều đưa mắt nhìn ra. 
Trong lòng Ngụy Dĩ giật mình một cái, không thể tin vào mắt mình. 
Người này, quả thực giống Tiết Minh Dương tới cực điểm. Gã mặc áo ba-đờ-xuy Yves Saint Laurent, vạt áo mở rộng để lộ âu phục cùng hiệu, dưới chân là giày da Valentino, lại nhìn kỹ vào vóc người mặt mày, cực kỳ giống Tiết Minh Dương. 
Ngụy Dĩ liếc nhìn Chân Mạch một cái, thấy hắn vẫn ngồi trên ghế, sừng sững bất động, con ngươi đen ám lãnh lẽo như băng. 
Tiết Minh mỉm cười, cất cao giọng: “Mạch Mạch, đã lâu không gặp, sinh nhật vui vẻ.” 
Ngụy Dĩ chỉ cảm thấy như mình gặp phải quỷ, dáng cười ôn tồn, thanh âm của người này giống Tiết Minh Dương như đúc. 
Chân Mạch lạnh lùng nói: “Người mắc nợ trốn đến chân trời góc biển mấy năm đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thuyet-ai-tinh-hoi-lai-qua/1318066/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.