Lúc chạng vạng đầu hạ, người rất nhiều, lối đi bộ tràn đầy thanh niên nam nữ.
Tại dãy đất bình nguyên nội lục, trong cái thành thị này, cái rét cắt da cắt thịt dường như bị núi non bốn phía chắn lại. Quanh năm suốt tháng, phảng phất dương quang bao giờ cũng dịu nhẹ, gió bao giờ cũng nhẹ nhàng, mưa bao giờ cũng nhu hòa, cho nên tính cách mọi người đều chậm rãi, từ tốn, ngay cả tiết tấu bước đi, nhìn ngắm, cười nói đều là chậm rãi cả. Tất cả đều thích chậm rãi hưởng thụ cuộc sống, chẳng quan tâm thế giới bên ngoài biến hóa ra sao.
Tại lối đi bộ, Chân Mạch chậm rãi đi tới, nhìn tất cả. Căng thẳng bận rộn một ngày đêm đã hết, nhìn cảnh tượng thong dong như vậy, làm cho trong lòng người ta đặc biệt thả lỏng.
Đèn màu rực rỡ đã lên, không khí tràn đầy tiếng động lớn, phảng phất kêu gọi mọi người mau mau vui chơi, hưởng lạc. Chân Mạch cũng như nhiễm bầu không khí. Hắn không muốn trở lại ngôi nhà vắng vẻ ấy. Nơi đó chỉ khiến tim hắn nhói đau.
Vừa đi tới “Khiêu Vũ Với Bầy Sói”, ánh mắt người Anh-điêng tuyệt vọng mà bất khuất, nặng nề đâm vào tim hắn. Hắn khắc chế tâm tình hậm hực của bản thân, ngồi vào bên quầy bar, chờ Thẩm An Ninh.
“Này.” Bên cạnh có người bắt chuyện.
Hắn quay đầu nhìn, là một nam nhân xa lạ, thế nhưng xem tỉ mỉ lại, dường như có điểm quen thuộc. “Chào.” Hắn mỉm cười với y.
“Lại thấy mặt rồi.” Y nâng ly lên một cách rất phong độ. “Tôi là Ellen.”
“A.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thuyet-ai-tinh-hoi-lai-qua/1318050/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.