Đêm cuối xuân, thời tiết ấm áp mê hoặc con người. Gió nhẹ phất qua, lá cây bên đường xanh biếc chậm rãi đung đưa. Tất cả đèn đường đều chớp động, nửa sáng nửa tối, rồi cuối cùng đều sáng lên. Dưới ngọn gió mát lành, người cùng xe cộ hòa vào nhau, bên tai phảng phất như có tiếng ca rộn rã vang lên đâu đây. Toàn bộ thành phố đều là một sàn nhảy hoa lệ, mọi người đều khiêu vũ, xoay tròn giữa biển người đông đúc. Bướm đêm cho dù trong bóng tối vẫn hướng về ánh đèn sáng mà bám theo.
Nhà lầu cao thấp đều có bảng đèn quảng cáo xanh đỏ, đủ loại màu sắc lóa sáng, nhuộm đẫm bầu trời hoa lệ. Các ngôi sao trở nên xa xôi, ảm đạm. Phồn hoa nhân gian dường như không thể dung nạp nổi những tình thơ ý hoạ, thiên nhiên với con người như bị chia lìa. Sinh mạng mỗi người đều trần ngập sợ hãi sự cô đơn.
“Khiêu Vũ Với Bầy Sói” sớm đã đầy người, xôn xao náo nhiệt như trước. Thẩm An Ninh ngồi ở trên đài thâm tình ca một bài hát vui.
“Khi em không cần che giấu mà ỷ lại vào anh
Sự cô đơn khi một mình cũng tiêu tan thành mây khói
Em nguyện ý chấp nhận tất cả vui sướng cùng bi ai
Khi có anh bên cạnh em, gió mưa không thể chạm tới chúng ta
Anh, người có nụ cười ấm áp
Trong nội tâm anh và em đều có cùng dạng ái ý…
Là thứ duy nhất không thể thay thế
Là thứ vĩnh viễn không thể chia cắt
Anh, người khiến em lưu luyến
Không bao giờ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thuyet-ai-tinh-hoi-lai-qua/1318046/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.